Màu sắc, đích thật là màu Trầm Quân Như thích nhất. Xiêm y trong phòng bà ta nhiều nhất chính là màu lam, trâm cài, khuyên tai đa số đều là màu lam.
Màu sắc không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là đồng tâm kết kia. Mặc dù không phải bà ta đích thân làm, nhưng cái này đúng là do Đan Quế làm ra.
"Nếu đồng tâm kết do tự mình làm thì trên nhánh cuối chắc chắn sẽ có điểm khác biệt. Đan Quế cô nương đã chết là nha hoàn hồi môn của phu nhân, có thể đem những thứ ngày thường phu nhân và Đan Quế lý sử dụng đến để so sánh một chút."
"Tần Hảo!" Trầm Quân Như run rẩy hai tay, khóc lóc thở không ra hơi: "Sau khi ngươi gả đến đây, ta có bao giờ bày ra tư thế bà bà ở trước mặt ngươi không? Ta không để ngươi đến thỉnh an sớm tối, ngươi muốn làm gì thì làm. Trong tình cảnh này, vì sao ngươi còn muốn hắt nước bẩn lên người ta? Có phải ngươi nghĩ rằng người là tức phụ của Mạch ca nhi, là đích trưởng tức (con dâu cả) của Lư Dương Hầu phủ, cho nên ngươi muốn quyền quản sự trong nhà hay không? Nếu như ngươi thật sự muốn thì nói một tiếng với ta là được, vì sao phải bày kế hãm hại ta?"
Diệp Huy lập tức đánh giá Tần Hảo. Đúng vậy, một khi Trầm Quân Như gặp chuyện không may, người có lợi nhất chính là Tần Hảo và Diệp Mạch.
Nhất là Tần Hảo, nàng sẽ thuận lợi chưởng quản công việc lớn nhỏ trong phủ.
Ánh mắt Diệp Huy lạnh lùng, trước mặt mọi người nói: "Việc này ta sẽ điều tra rõ ràng, về sau không ai được phép nói chuyện này trong nhà nữa!"
Diệp Mạch cười lạnh trong lòng, Diệp Huy không muốn bọn họ nhúng tay vào chuyện của Hầu phủ, cho nên tình nguyện đội cái nón xanh này (bị cắm sừng) ở trên đầu.
Cố thái y theo Diệp Mạch trở về Tùng Cảnh viện, nhưng cung thao thì bị Diệp Huy cầm đi.
Vào khoảnh khắc Trầm Quân Như nhìn thấy Diệp Huy cầm cung thao đi thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi. Hết thảy đều xong rồi! Cho dù là giữ được danh hiệu Lư Dương Hầu phu nhân của bà ta, nhưng ở trong lòng Diệp Huy nhất định sẽ sinh ra một cái gai, một cái gai cả đời cũng không nhổ ra được.
Tần Hảo lẳng lặng theo sát Diệp Mạch, chờ vào phòng mới mở miệng hỏi: "Phu quân không định truy tìm căn nguyên sao? Dựa theo ý tứ của Hầu gia, hình như là muốn giữ lại phu nhân."
"Ở trong lòng ông ta, thanh danh của Hầu phủ quan trọng hơn hết. Chuyện giữa Cố thái y và Trầm Quân Như, người sáng suốt vừa thấy thì biết là thật, ông ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hiện giờ chỉ là không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, làm cho Hầu gia là ông ta bị người nhạo báng trên triều đình. Tuy nhiên, chuyện này không dễ dàng qua đi như vậy! Chuyện này, còn phải nhờ nương tử giúp ta một việc."
Diệp Mạch cười dịu dàng, nhìn Tần Hảo với ánh mắt ôn nhu mà kiềm chế.
Tần Hảo hơi rủ mặt xuống, ngượng ngùng nói: "Phu quân, mời nói."
"Tìm Diệp Trăn và Diệp Châu ăn một bữa cơm và trò chuyện, nói với họ nàng lo lắng về chuyện của phu nhân."
Diệp Mạch điểm đáo tức chỉ[1], Tần Hảo lập tức phản ứng lại, còn không quên liếc Diệp Mạch: "Phu quân, chiêu này của chàng cũng quá tổn thương người."
![](https://img.wattpad.com/cover/240257168-288-k925467.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
SAU KHI GẢ CHO PHU QUÂN ỐM YẾU (Trans&Edit)(HOÀN)
RomanceTác giả: Mộc Hoan Hoan Số chương: 81 chương + 2 phiên ngoại Tình trạng raw: hoàn Trans: QT & GG ~~^-^~~ Edit: @mitruong88 Bìa: @Li@PHC (Cảm ơn team Phường Hoan Ca đã tặng bìa nhé!) Giới thiệu: Tần Hảo là nữ tử lớn lên trong nuông chiều, trừ việc bị...