Vì bị cọ nước miếng lên mặt, Tấn Tấn kiên quyết không chịu cho Mạo Mạo ngủ bên cạnh nữa. Trần An Tu đành phải ôm người ra xa hơn, dù sao chiếc kháng này cũng rộng, năm sáu người ngủ đều không thành vấn đề. Mạo Mạo có phần không vui, người được ôm đi xa mấy bước, bé con còn lắc đầu nhìn Tấn Tấn, đôi mắt to tròn lấp lánh, Tấn Tấn nghiêng người mặc kệ.
Dường như bé thấy ấm ức, quay đầu lại nhìn Trần An Tu, miệng bập bẹ một tiếng 'ya'.
Trần An Tu cười búng trán, "Ai bảo con không nghe lời, bị anh trai ghét rồi kìa? Đáng đời."
"Ya..." Một tiếng này rõ ràng nhỏ đi nhiều.
Biết rõ đứa trẻ lớn ngần này căn bản không thể hiểu lời y nói, nhưng Trần An Tu vẫn thấy phản ứng này rất thần kỳ, y nói với Chương Thời Niên, "Nói nó, nó còn như thể không vui ấy."
Chương Thời Niên đi tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái mặt béo của Mạo Mạo, "Ba ba nói xấu Mạo Mạo, Mạo Mạo có tức không?"
Chỉ cần có thời gian, Chương Thời Niên ngày nào cũng sẽ ôm con một lần, Mạo Mạo cũng rất quen với mùi của hắn, vừa thấy hắn qua là liền chủ động chìa tay ra cho ôm.
"Mạo Mạo, con đúng là cái đồ lợi dụng." Trần An Tu khinh bỉ hành vi lật lọng của bé con, sau đó nhét bé con vào trong lòng Chương Thời Niên.
Bị người ta mắng rồi, Mạo Mạo cũng chẳng hề nhận ra được, bé nằm trong lòng Chương Thời Niên, tay chân quơ quào, mừng rỡ cười khanh khách không thôi.
Trần An Tu thấy Tấn Tấn nằm trên kháng không nói gì, y liền đi qua bất thình lình tóm lấy ôm lên.
Tấn Tấn bị dọa sợ hét lên một tiếng, "Ba."
Trần An Tu ôm bé tung hai cái rồi bảo, "Ba đang ước lượng xem Tấn Tấn có tăng cân không."
Tấn Tấn ôm chặt lấy cổ Trần An Tu, gượng gạo đáp lại, "Ba, con lớn lắm rồi." Cho nên không thể hôn hôn ôm ôm như Mạo Mạo được nữa.
Trần An Tu hôn bẹp một cái lên trán thằng bé, "Lớn chỗ nào, sao ba không thấy, chiều cao còn chưa đến ngực ba, ba ôm một cái là lên rồi. Phải đến lúc ba ôm không được nữa mới coi như lớn."
"Vâng." Tấn Tấn gật đầu, khóe mắt thoáng hiện nét cười, đầu vùi vào lòng Trần An Tu.
Trần An Tu ôm chặt hơn, nhướn mắt lên trao đổi một nụ cười nhẹ nhõm với Chương Thời Niên. Đứa nào cũng là bảo bối của họ, đứa nào cũng không đáng bị chịu tủi thân, nhất là Tấn Tấn, hai người họ đều tự cảm thấy mắc nợ thằng bé rất nhiều, lòng càng coi trọng hơn.
—-
Đám người Quý Quân Hằng lần này tới Lục Đảo, đơn thuần chỉ là chơi đùa, người đẹp xe xịn, sơn hào hải vị, đi tới đâu cũng có người tiếp đón. Trần An Tu không từ chối được, bị Quý Quân hằng lôi đi tụ tập một buổi, ban đầu mọi người còn nghiêm túc uống rượu nói chuyện đầy hòa thuận vui vẻ, đến sau thì mỗi người mỗi kiểu, gọi cả trai lẫn gái tới làm bạn, không thiếu gì mấy gương mặt hay xuất hiện trên TV. Trần An Tu không có hứng ôm người vào phòng, đương nhiên Quý Quân Hằng cũng không dám cho y làm thế nên rủ y ra phòng khách chơi bài. Thứ bài bạc này Trần An Tu cũng thành thạo, nhưng khi y thấy trên bàn đặt toàn xấp thẻ đánh bài (1), thì y chẳng còn hứng thú gì nữa.
![](https://img.wattpad.com/cover/121871700-288-k595549.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Nông gia nhạc tiểu lão bản
RomanceThể loại: đam mỹ, hiện đại, sinh tử, chủng điền, cường x cường, 1×1, ... Cp: Chương Thời Niên x Trần An Tu Tình trạng bản gốc: đang viết tới chương 376 (50h50″ ngày 18/8/2015) Editor: Nê, Yan Qing Cuộc sống bình thường tại thành phố Lục Đảo Tình tiế...