Chương 101: Quân phiệt tranh bá văn [11]

1.5K 138 2
                                    

Chương 101: Quân phiệt tranh bá văn [11]

Mộc Thanh Yểm có mặt dày đi nữa, nghe vậy ít nhiều sẽ có hơi ngượng ngùng, có điều, người này cũng mặt dày quen rồi, xấu hổ được mấy giây cho có là được.

Thiệu Khiêm lỗ tai của tên này đỏ mấy giây, sau đó đùi đột nhiên dùng sức, rồi trực tiếp xoay người đến sau lưng hắn, rồi tiếp theo eo mình rơi vào 'ma trảo'.

"Anh nghĩ đến cảm nhận của con ngựa em đang cưỡi không?" Cứ không nói tiếng nào là nhảy ngựa gì đó, ngựa đồng ý chưa? Thiệu Khiêm không nhịn được cà khịa.

"Công dụng của nó chẳng lẽ không phải là bị cưỡi?" Mộc Thanh Yểm từ từ lại gần Thiệu Khiêm, môi như có như không gặm thùy tai của hắn: "Ngư Ngư, tại sao lần đầu anh gặp em, lại cảm thấy quen thuộc như vậy?"

Thiệu Khiêm nghe nói vậy thì trầm mặc, rồi sau đó thở dài nói: "Có lẽ, kiếp trước chúng ta là người yêu nhỉ?"

"Không." Mộc Thanh Yểm bất ngờ lắc đầu, sau đó chôn trong hõm cổ Thiệu Khiêm: "Không chỉ là người yêu, anh luôn có cảm giác, tồn tại của anh là vì chờ em đến, ở bên em thì anh mới hoàn chỉnh, em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh."

Trời mới biết cả đời này Mộc Thanh Yểm chưa từng nói câu nào buồn nôn như vậy, nhưng những gì hiện tại y đang nói lại là suy nghĩ trong lòng. Từ nhỏ y đã có một cảm giác rất kỳ lạ, trong cuộc đời mình, có lẽ đã thiếu mất cái gì, nhưng từ đầu đến cuối y đều không thể tìm được người hoặc vật bị thiếu này?

Cho đến khi y gặp Ngư Ngư, ngay khi nghe được hắn nói chuyện, đã cảm nhận được rằng người này chính là một nửa của mình, là phần hoàn chỉnh mình bị thiếu.

Thậm chí, ngay vào hôm nay khi y cầm súng chỉa vào đầu mình, cảm giác tay mình dường như bị thứ gì êm ái lướt qua, cảm giác đó rất là kỳ diệu, khiến tim y không tự chủ được kịch liệt nhảy lên.

Trong mắt mọi người ở đó, lúc ấy có thể là y đang khẩn trương, nhưng trời mới biết lúc ấy y cực kỳ muốn ôm Ngư Ngư vào lòng, hôn môi hắn, vuốt ve cơ thể hắn, thậm chí tiến vào...

Nghĩ tới đây Mộc Thanh Yểm không tự chủ ôm chặt Thiệu Khiêm hơn: "Ngư Ngư, chúng ta sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp đúng không?"

Thiệu Khiêm cũng không trả lời ngay, hắn thả lỏng người ngã về sau, đầu tựa lên vai Mộc Thanh Yểm ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hồi lâu sau mới có hơi mê mang nói: "em, không biết..."

Mỗi một kiếp luân hồi, hắn đều rất thấp thỏm, thậm chí còn không tự chủ được nghĩ, nếu như kiếp này không gặp được người yêu, hắn nên làm thế nào?

Mỗi lần nghĩ tới đây, Thiệu Khiêm cũng sẽ không tự chủ khủng hoảng, sẽ cảm thấy mờ mịt thất thố, hắn đã quen cuộc sống có người yêu bên cạnh, nếu như thật sự có ngày mình không tìm thấy y, hắn nhất định sẽ điên mất.

Mộc Thanh Yểm hiển nhiên không muốn nghe câu này, y ôm chặt Thiệu Khiêm, một tay bóp cằm hắn quay lại, rồi sau đó dùng biểu tình tàn bạo chặn miệng Thiệu Khiêm, lần này hắn cũng không phải chỉ chạm nhẹ, đầu lưỡi mang tính xâm lược xông vào, hô hấp cũng dần dần dồn dập.

[Hoàn] Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai SaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ