Chương 14: Thiên sư thần quái văn [2]
"Hà tất bối rối như thế." Tống Đạo nhìn về phía ban công kia lắc đầu cười cười, mình cũng thật ngớ ngẩn, rõ ràng chỉ nhìn thấy một bóng người thôi đã cảm thấy trong lòng lo lắng khó chịu, cứ do dự không dám tiến lên. Từ khi nào y lại không quả quyết như vậy?
Nhấc chân đi về phía tòa nhà đó, vốn chỉ cách hai mươi mấy mét y lại dùng hai, ba bước đã đến rồi. Mà Thiệu Khiêm trên lầu bị âm khí bao vây chìm đắm trong đó, thậm chí vẫn chưa phát hiện người hắn tránh không kịp đã đến cửa nhà mình rồi.
Thiệu Khiêm hút một điểm âm khí cuối cùng vào trong cơ thể, đẩy âm khí mà lực linh hồn đã tôi luyện bơi khắp toàn thân, sau đó thì cảm thấy giam cầm của căn phòng này hình như đã phá tan, hiện giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời khỏi căn phòng nhỏ này.
Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm không khỏi nở nụ cười, mấy ngày nay quả thật đã ngộp không ít, mỗi lần muốn từ cửa sổ nhảy xuống đều sẽ bị một bức tường khí ngăn cản, cái cảm giác có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng ra không được này thật khó chịu.
Giữa lúc Thiệu Khiêm định rời khỏi nơi này muốn đi đâu thì đi thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông cầm la bàn trong tay đi tới.
Thiệu Khiêm nhìn thấy người đàn ông đó thì nhất thời có chút há hốc mồm, tình huống gì đây? Người đó đến đây thế nào? Hắn nhớ là mình đã dùng thủ thuật che mắt rồi kia mà. Hơn nữa... vì sao cứ cảm thấy người đàn ông này quen quen? Sau đó nghĩ đến khả năng nào đó Thiệu Khiêm có chút sợ hãi, đừng nói là cái người hắn đang nghĩ kia nha!?
Nhưng mà khi Tống Đạo nhìn thấy thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ thì cũng đứng chết trân tại chỗ. Ngay khi y nhìn thấy thiếu niên này, tế bào cả người đều đang hét chính là hắn, bắt lấy hắn, giam cầm hắn, chiếm hữu hắn.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ lóe lên đã bị đè xuống, nhìn thiếu niên bên cửa sổ y lại cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy thua thiệt, lại càng cảm thấy đây là người mình quan tâm nhất, người mình muốn bảo vệ nhất. Cảm giác này quá mức mãnh liệt, làm cho y không tự chủ được muốn đến gần thiếu niên, thậm chí ngay cả la bàn trong tay rơi xuống mặt đất cũng không rảnh để ý.
"Đứng lại." Thiệu Khiêm đứng trên bệ cửa sổ lớn tiếng nói: "Nếu anh tới nữa, tôi sẽ không khách sáo."
Bị hắn nói vậy Tống Đạo cũng tỉnh táo lại, y nhìn bóng người hơi lơ lửng khẽ nheo mắt lại: "Vì sao em chết?"
Là ai, trước khi mình đến đã hại chết hắn? Nếu như để y biết, nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
"Liên quan gì tới anh. Anh đi mau, bằng không tôi... tôi sẽ hút dương khí của anh." Kinh nghiệm từ thế giới trước khiến cho Thiệu Khiêm đối với sinh vật như nam chính này có chút mâu thuẫn.
"Hút dương khí của anh?" Trong lòng Tống Đạo có chút nhảy nhót, vừa gặp mặt hắn đã muốn hút dương khí của mình, lẽ nào hắn cũng có suy nghĩ muốn chiếm hữu mình? Nếu như... nếu như y bị hắn hút chút ít dương khí thì cũng không sao cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
RomanceMỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai (Khoái Xuyên) | 每个世界都不太对 (快穿) Tác giả: Diệp Mục Túc | 叶苜宿 Edit: Omelette Nguồn raw: http://www.jjwxc.net Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, chia sẻ với mục đích phi thượng mại, vui lòng không mang ra ngoài Truy...