Chap 30 : Hồi ức đau thương

103 12 10
                                    

- Đình Trọng cứ ngồi suy nghĩ vu vơ mà chẳng hay biết Na Tra đang ngồi kế bên mình , Na Tra nghi hoặc nhìn cậu

- Này , ngươi suy nghĩ cái gì mà ta ngồi kế bên chẳng hay biết?

- Na Tra ? Đệ chỉ suy nghĩ một vài chuyện vặt thôi

- Ngày mai Thiên Đình mở hội , ngươi có định đến không?

- Đệ không biết nữa , chắc đệ sẽ về lại nhân gian

- Sao thế? Ở lại đây nốt ngày mai rồi hẵng về , ta chỉ mới gặp lại ngươi

-....

- Ngươi ở đây chơi với ta đi mà

- Chỉ ngày mai thôi , đệ còn nhiều việc ở nhân gian lắm . Dù gì đệ ở đây cũng được bốn ngày rồi

- Bốn ngày trên Thiên Cung bằng một tháng dưới nhân gian , hoàng thượng liệu có xử phạt ngươi không?

- Trước khi lên đây , đệ và Đức Chinh có tạo ra nhân bản của chính mình , hoàng thượng sẽ không biết đâu

- Ta rất muốn xuống trần gian du ngoạn một chuyến , không biết dưới đó có gì vui

- Huynh thích thì đệ sẽ dẫn huynh đi tham quan , đệ bảo đảm vui hơn trên đây nhiều . Có nhiều trò chơi vui , món ăn ngon lạ

- Điều này là không thể , ta không thể nào xuống được , đây là lệnh của Ngọc Hoàng Đại Đế

- Thật tiếc cho Na Tra huynh ...

- Ừm , ngươi cứ ngồi đây chơi đi nhé , ta có một số việc cần nói với Triết Biệt .

Đình Trọng nhìn theo bóng lưng Na Tra rời đi , lòng nặng nề thở dài . Đã bốn ngày kể từ khi cậu lên Thiên Đình, cũng tức là hai mươi tám ngày không được gặp Mạnh ca , chỉ ngày mai nữa thôi , cậu sẽ về lại nhân gian , về lại nơi vòng tay ấm áp che chở cho cậu . Nhắc tới Tiến Dũng, không biết huynh ấy đang làm gì , có nhớ cậu không , có vui vẻ bên phu nhân tình chàng ý thiếp không....? Mọi thứ trong đầu cậu chỉ là một dấu chấm hỏi , giữa Dũng ca và Mạnh ca ca , liệu Đình Trọng cậu sẽ chọn ai? Cậu trở về nơi tịnh dưỡng của các tiên nhân , vết thương bên tay trái Đình Trọng được Văn Toàn chữa trị sắp lành hẳn , vết sẹo khiến cậu rất chướng mắt , không phải vì nó xấu , chỉ là vết sẹo ví như sự sai lầm , hậu đậu của cậu , nhìn vào nó chính là nhìn vào lỗi lầm của mình . Đình Trọng nằm xuống giường gác tay lên trán , đôi mắt hướng lên tường trần , nỗi lòng khó nói ra , sẽ chẳng ai nghe thấy , cậu sẽ giam giữ nó trong lòng , tâm trạng bồn chồn , Đình Trọng có cảm giác chuyện tệ hại đang đến gần với mình...nhưng nó là gì chứ , Đình Trọng cậu sẽ chết hay người cậu em thương sẽ rời đi như cách phụ thân phụ mẫu bỏ cậu lại ?
_____________

Khi xưa Đình Trọng vẫn là một tiểu hồ ly bé nhỏ , vẫn còn lối sống ham chơi không lo tu luyện , phụ thân cậu đã nhắc nhở rất nhiều lần mà cậu lại bỏ ngoài tai , không chịu tu tập thành hồ tiên , mẫu thân cậu vẫn luôn bao bọc mỗi khi cậu bị cha đánh mắng . Đình Trọng hễ là giận dỗi bỏ ăn trốn trong góc phòng không chịu ăn, cha cậu hạ giọng nài nỉ lắm Đình Trọng mới chịu loa mặt ra

- Con không ăn đâu , người mặc kệ con đi

- Trọng nhi , con có chịu ra ăn hay không? Con muốn ta đánh chết con mới chịu vừa lòng ?

Xin Chàng Đừng Hứa[ 042102]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ