Chương 29

906 89 0
                                    

“Ngày trọng đại này sao lại khóc?” Tiêu Chiến ôn nhu lau nước mắt cho Vương Nhất Bác, “Hôm nay, ta không phải là Lâm Vương điện hạ của Ân quốc, ngươi cũng không phải Cửu điện hạ của Sở quốc, ta là Tiêu Chiến, ngươi là Vương Nhất Bác, chúng ta chỉ là một đôi phu phu bình thường, hôm nay ta muốn cùng ngươi cộng kết liên lý, sau này chỉ mong phu phu hòa thuận, cử án tề mi, ân ái không rời. Ngươi có nguyện ý ở bên cạnh Tiêu Chiến ta không?

"Tử sinh kích khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." Vương Nhất Bác bổ nhào vào ngực Tiêu Chiến, cuối cùng không kìm được nước mắt.

“Bảo bảo ngốc, đừng khóc.” Tiêu Chiến nhìn thấy nước mắt của y, bất đắc dĩ đặt lên má một nụ hôn nhẹ, “Ngươi cứ khóc như vậy, giờ lành sẽ qua, thành thân không thể thực hiện được.”

“A...!” Quả nhiên Vương Nhất Bác ngừng khóc ngay lập tức, nhanh chóng lau nước mắt, cái mũi đôi mắt đều đỏ bừng, nhưng y cố gắng ngăn nước mắt không rơi xuống, Tiêu Chiến không nhịn được cười trước bộ dạng thập phần đáng thương của một con thỏ nhỏ như vậy.

Kế tiếp, bái thiên địa, hành đại lễ, uống một chén rượu hợp cẩn, dưới ánh nến, Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác thật sâu, nhưng khi hai người đang ân ái, lại bị Nhất Hỉ cắt ngang, "Vương gia, Vương phi, nên hồi cung rồi."

Tiêu Chiến lưu luyến không muốn rời  đôi môi Vương Nhất Bác, thấy môi y hơi sưng, hai má ửng hồng, đôi mắt tròn xoe mơ hồ có chút mị ý, cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, nhưng bất lực sắc trời đã muộn, nếu làm trễ nãi canh giờ đóng cửa cung, sợ là vương phủ lạc thành cũng không thể đưa Vương Nhất Bác xuất cung, nghĩ xong vẫn là bức bách mình thanh tỉnh lại, Vương Nhất Bác sau đó cũng có phản ứng, cả người xấu hổ như tôm luộc, cúi thấp đầu không dám nhìn người.

"Cuối cùng, vẫn không thể cho ngươi một hôn lễ trọn vẹn." Hắn vuốt tóc y có chút tiếc nuối, còn rất nhiều nơi chưa được hoàn thiện, hôn lễ này nói là đền bù tổn thất, không bằng nói là trả nợ, trả nợ cho Vương Nhất Bác kiếp trước một hôn lễ trọn vẹn nhất.

"Không biết a, hai lần cộng lại chính là hôn lễ hoàn thiện nhất." Vương Nhất Bác trong ngực hắn lẩm bẩm, "Hơn nữa, ta biết vương phủ vẫn chưa xây xong, lúc này không thích hợp gióng trống khua chiên."

“Làm sao ngươi biết nơi này là Lâm vương phủ?” Tiêu Chiến tâm tình rất tốt ôm Vương Nhất Bác, hai người cùng nhau đi ra cửa, đối mặt với nụ cười của hạ nhân, Vương Nhất Bác bình tĩnh mà trốn trong ngực của hắn làm xà điểu.

"Đây rõ ràng là cửa sau, cửa chính của Lâm vương phụ ở giao đường của phố Trường An và Nghênh An, rời Kim Ngọc lâu đường đi ước chừng dài như vậy, bất quá đi cửa sau mất nhiều thời gian hơn một chút, ca ca ngươi sẽ không gióng trống khua chiên chuẩn bị hôn lễ trong nhà người khác.” Vương Nhất Bác lui ra ngoài, y cũng không phải tên ngốc, Tiêu Chiến làm được như vậy, y có thể không nhìn ra sao?

“Ừ~ Phân tích rất có lý.” Tiêu Chiến mỉm cười đem Vương Nhất Bác lên một chiếc xe ngựa khác, “Có phải muốn thưởng cho ngươi cái gì không?”

“Ban thưởng cái gì?” Dù sao tâm tính của Vương Nhất Bác cũng là một tiểu hài nhi, vừa nghe đến ban thưởng không còn xấu hổ, y lập tức ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chiến đôi mắt sáng tinh tinh, người xem tâm viên ý mãn.

"Thưởng cho ngươi đêm nay..." Tiêu Chiến nói nhỏ bên tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó ửng hồng vừa mới nhạt đi liền trở lại trên má, khiến Tiêu Chiến bật cười, Vương Nhất Bác giả vờ giận dỗi, hai người trong xe ngựa đùa giỡn. Quân Cố cùng Nhất Hỉ nhìn nhau mỉm cười.

Tháng năm, cuối xuân đầu hạ, ôn hòa mà không sơ đạm, ấm áp không khắc nghiệt, giống như Vương Nhất Bác, luôn nở nụ cười. Bầu trời trong xanh, cỏ cây vui vẻ, mặc dù những cây đào mới trồng ở Lâm vương phủ đã qua hoa kỳ nhưng không có gì đáng tiếc, chỉ cần đợi năm sau, mặt người hoa đào tôn nhau đỏ rực.

Xe ngựa chạy đến cửa cung, từ xa nhìn thấy một cung nhân đang đứng nhìn quanh, vừa nhìn thấy xe ngựa liền chạy về phía trước, Nhất Hỉ kéo dây cương, nói: "A Chính, ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lần này xuất cung không mang theo nhiều người, theo lý mà nói trong nội cung không có biến cố lớn mới phải.

“Vương gia, đại sự không hay rồi, Trắc phi nàng, nàng...” A Chính nóng lòng đến không kịp thở, nắm lấy tay Nhất Hỉ, vẻ mặt lo lắng.

“Ngươi từ từ nói.” Vương Nhất Bác vén màn lên, ôn hòa nói, Tiêu Chiến cũng không bận tâm lắm, “Thân thể không khỏe, trong phòng lại lên cơn sao?” Triệu Tình Y dùng thủ đoạn này hơn một tháng, khiến hănq rất mệt mỏi.

“Không, không phải.” A Chính xua tay, “Hồi Vương gia, Vương phi, thái y nói  thai của Trắc phi có thể không giữ được!”

"Cái gì?" Vương Nhất Bác kinh hãi, vội vàng phân phó Nhất Hỉ trở về Bình Nhạc đường, trên đường đi nghe A Chính kể lại sự tình.

Sáng hôm đó, Triệu Tình Y nói muốn tới thỉnh an Vương phi, vốn nàng ỷ vào việc mình mang thai đã lâu không đến đây, Vương Nhất Bác rộng lượng, không muốn cùng nàng so đo, Thái Hậu đã nhắc nhở nàng mấy lần, nói lễ nghi không thể bỏ, nhưng Triệu Tình Y vẫn chứng nào tất nấy làm theo ý mình không hối cải.

Lần này là nổi hứng muốn khoe khoang bụng bầu của mình một chút, lại đúng lúc Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến ra ngoài.

Vốn nên gió yên sóng lặng mà trở về, hết lần này đến lần khác gặp Tống Gia Di tiến cung thỉnh an, liền chạy đến Bình Nhạc đường, cũng đã lâu không tới, hôm nay muốn thử vận may, không ngờ hai người lại ở Bình Nhạc đường chạm mặt nhau.

“Ồ, không phải là Trắc phi sao, thần nữ thỉnh an Trắc phi.” Tống Gia Di vẻ mặt chế nhạo, đem hai chữ “Trắc phi” nhấn mạnh, Triệu Tình Y có hiềm khích với nàng đã lâu, từ lúc hai người họ vẫn còn ở khuê các, mọi chuyện đều muốn phân cao thấp, bất luận là gia thế, tướng mạo hay tài nghệ, Triệu Tình Y chưa từng thắng, cho đến khi Tiêu Chiến thú Triệu Tình Y làm Trắc phi, nàng liền hãnh diện, trắng trợn tuyên dương không nói, nhiều lần ở trước mặt Tống Gia Di diễu võ dương oai, mỗi lần như vậy Tống Gia Di đều tức giận phất áo bỏ đi. 

Hôm nay khác xưa, Triệu Tình Y đã sớm không được sủng ái, Tống Gia Di tự nhiên nắm lấy cơ hội chế nhạo.

Triệu Tình Y không tức giận, "Tống cô nương, miễn lễ đi, Tống cô nương thường ngày không bị cấp bậc lễ nghĩa trói buộc bản thân, nghĩ đến, Vương phi của chúng ta cùng Tống cô nương ở chung không lâu, ngày đó, trong tiểu hoa viên lớn tiếng dạy dỗ Tống cô nương, Tống cô nương đại nhân đại lượng chưa từng trách móc, không biết lần này Tống cô nương đến đây là có chuyện gì..." Ngày đó Vương Nhất Bác trong hoa viên cùng Tống Gia Di thần thương thiệt chiến đã sớm truyền tai nhau, biến thành lời đàm tiếu cho người nhàn hạ trong nội cung.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ