Vào tháng sáu, Lâm vương được phong làm Phiêu Kỵ tướng quân, dẫn năm nghìn tinh binh, tiến đến Thu Dương thành bình loạn, Binh bộ Thị lang Tần Lãng đảm nhiệm chức Kiêu Kỵ tham lĩnh, Cố Uẩn đảm nhiệm chức phó Kiêu Kỵ tham lĩnh, mà ngoài ý muốn chính là Ân Chính đế phong cho nữ tử không xuất các của Đường gia Đường An Quân thành Tuyên Úy Sử Ti Kim Ngũ phẩm, có thể nói khiến cho sóng to gió lớn nổi lên, thời điểm mọi người biết chuyện, nữ tử kia đã mặc giáp ngồi trên lưng ngựa, chờ xuất phát, mặt không đổi sắc liếc những lão thần đang nhìn nàng, khinh thường cười nhạo một tiếng.
Đám lão thần ngoan cố không thay đổi run rẩy tay hỏi Tả tướng, "Đường Nho ngài, ngài không quản?"
Tả tướng trừng mắt, vuốt hai tay, "Đây là thứ đệ của tôn nữ ta, cũng không phải gia gia ruột thịt của nàng, ta làm sao quản được? Nếu không, Lưu đại nhân đến Ngự thư phòng của Hoàng Thượng quỳ một chút."
Tiêu Chiến ngân giáp hồng thương, oai hùng bất phàm, ngã chén tuyên thệ trước khi xuất quân, tiếng hô rung trời, "Đại Ân tất thắng! Đại Ân tất chiến thắng! Đại Ân tất thắng!"
“Phụ hoàng, lần đi này, nhi thần sẽ không phụ phó thác, không đánh lui Đột Tinh, thề không trở về!” Tiêu Chiến giơ cao chuôi hồng thương, cất cao giọng, Ân Chính đế hài lòng vuốt râu, "Tốt! Nhi nhi của ta, Phụ hoàng ở đây, chờ ngươi chiến thắng trở về!"
"Yên tâm đi." Y Nhạc vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Mười lăm tuổi hắn đã ra chiến trường, chưa từng thua trận, hắn nhất định sẽ bình an trở về."
Vương Nhất Bác đứng trên tường thành nước mắt lưng tròng lại cắn răng không để rơi xuống, chỉ có thể vô thức gật đầu.
"Ngươi thấy chuôi ngân thương kia không? Tiểu tử này từ chỗ Phụ hoàng đánh thắng mang về."
"Chuôi ngân thương này được rèn khi phụ thân vẫn còn là Hoàng tử, một mực cất giữ trong kho, không biết làm sao mà A Chiến tìm được, không thể không cho, Phụ hoàng yêu cầu hắn đấu với ba Võ sư, nói thắng sẽ cho hắn. Không nghĩ tới, hắn thật sự đánh ngã ba người Võ sư kia, không được phép cao ngạo, về sau liền đem ngân thương đến học đường không chịu tháo xuống, kết quả lúc cúi đầu viết chữ ngân thương trực tiếp vung lên. Trước mặt lão sư, suýt chút nữa bị dọa sợ chết khiếp..."
Lời còn chưa dứt Vương Nhất Bác đã chạy mất.
Bên ngoài thành, Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến, Đường An Quân nhìn y một cái, mặt không đổi sắc tiếp tục dẫn người đi về phía trước.
“Nhất Bác...” Tiêu Chiến chưa kịp nói gì đã bị Vương Nhất Bác chặn miệng, một nụ hôn không mang dục vọng, Vương Nhất Bác nước mắt tràn mi, nhỏ giọng thút thút, “Tiêu Chiến, trên người ngươi có bao nhiêu vết sẹo, ở những chỗ nào ta đều nhớ kỹ, nếu nhiều thêm một vết sẹo, ngươi liền..." Vương Nhất Bác cắn chặt môi, nghĩ nghĩ, "Nhiều thêm một vết sẹo, ngươi ngủ thư phòng một tháng!"
Tiêu Chiến lập tức nhướng mày, hắn nói: “Không được, nếu nhiều thêm một vết sẹo ngươi liền đánh ta một trận!” Ngủ thư phòng còn được! Cái kia tất nhiên không thể.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
أدب الهواةTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...