Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới, y từ nhỏ đến lớn là kim tôn ngọc quý, còn có thể nửa đêm chạy đến trù phòng.
Vừa rồi, trong đêm khuya thanh vắng, y bỗng nhiên tỉnh giấc, chỉ cảm thấy bụng trống rỗng, cảm giác đói bụng khi mang thai thật sự không dễ áp trụ, Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi dậy, mượn ánh trăng quan sát Tiêu Chiến một lúc, vẫn quyết định làm theo trái tim mình.
Tiến đến bên tai Tiêu Chiến, nhỏ giọng gọi hắn: "Ca ca, ca ca..."
Người trong binh nghiệp đều ngủ không sâu, Tiêu Chiến đã mở mắt ra, mặc dù ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng tinh thần minh mẫn, "Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
“Ưm… không có khó chịu.” Đánh thức hắn, Vương Nhất Bác có chút áy náy, "Chính là, ừ...”
Tiêu Chiến cũng không nóng vội, xác định bộ dáng của y không có việc gì gấp, cũng không thúc giục, chỉ nắm lấy đôi chân trắng nõn mềm mại mà xoa bóp cho người ta, Vương Nhất Bác dạo này thường xuyên bị chuột rút ở chân, trước lúc ngủ hắn luôn cẩn thận xoa bóp cho y một chút.
“Ca ca, ta nằm mộng thấy ngươi đói bụng.” Đôi mắt trông mong của Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, “Ca ca, ngươi đói không?"
"..." Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu thấu tiểu quỷ tâm địa gian xảo này, nhìn bộ dáng đáng thương của y, thu hồi một bụng ý nghĩ xấu muốn trêu chọc y, "Quả thật ta có chút đói, sao phu nhân lại hiểu ta như vậy?"
Vương Nhất Bác nhịn không được "hắc hắc" cười, vẫn còn khách khí nói, "Ta cũng chỉ đánh bậy đánh bạ."
"Vậy..." Tiêu Chiến dừng lại một chút, "Ta muốn ăn cái gì đó nha?"
“Ta có làm sao biết được.” Vương Nhất Bác rất nhanh kịp phản ứng, mới không bị Tiêu Chiến lừa~ y cũng biết Tiêu Chiến đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, chỉ là đang phối hợp chơi đùa với y mà thôi.
“Khà khà.” Lúc này Tiêu Chiến có chút xấu hổ, sau khi Vương Nhất Bác mang thai, ngoại trừ nóng nảy thất thường, khẩu vị cũng trở nên cổ quái, ngày thường ba, năm người đầu bếp thay đổi nhiều món ăn cho y cũng không nhất định vừa ý, bây giờ đã khuya, không thể gọi tất cả đầu bếp trong nhà thức dậy?
"Nếu không ta nấu mì hoành thánh cho ngươi? Hay là mì dương xuân? Hay ngươi muốn ăn chua cay?" Tiêu Chiến vừa xuống giường mang giày vừa hỏi, thuận tiện lấy y phục cho Vương Nhất Bác. "Ta xuống bếp một mình có chút sợ, có thể ủy khuất phu nhân một chút không?"
“Đương nhiên có thể, làm mì chua cay lần trước đi, ăn rất ngon!” Vương Nhất Bác liếm liếm môi, bị hắn chọc cười, rõ ràng là y sợ bóng tối, không thích ở một mình trong phòng, mỗi lần như thế Tiêu Chiến đều nói mình sợ để y đi cùng.
Dặn dò mấy người gác đêm, một mình Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến tiểu trù phòng, bên trong đang nấu canh gà cho sáng mai, có một nha đầu ngồi ở đó cẩn thận thổi lửa, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tới, lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng không có một chút kinh ngạc, giống như nhìn thấy nhiều rồi tập mãi thành quen.
“Muộn như vậy, trù phòng cũng có người gác đêm sao?” Vương Nhất Bác có chút tò mò, ngày bình thường y rất khó đi đại tiện vào ban đêm, cho dù có cũng sẽ không đến trù phòng, đây là lần đầu tiên đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanfikceTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...