Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Chỉ có bên gối truyền đến tiếng hít thở quen thuộc.
Đêm dài sương lạnh, trong trướng ấm áp như mùa xuân, ngoại trừ bên cạnh bếp lửa thắp vài chén nến, tách tách một tiếng, âm thanh rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya thanh vắng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Vương Nhất Bác có chút khó tin nhìn hai tay của mình, lại nhìn Tiêu Chiến nằm bên cạnh, kinh hỉ sống sót sau tai nạn làm cho đầu óc y mơ hồ, thế nên trong lúc nhất thời y không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Tiêu Chiến không cử động, giống như hắn cực kỳ mệt mỏi, Vương Nhất Bác không dám động đậy, chỉ dùng ánh mắt mô tả hình dáng của Tiêu Chiến, hắn gầy quá, râu ria xồm xoàm, hai mắt sưng đỏ, trông vô cùng tiều tụy, trong tiết y lộ ra một đoạn vải bố cầm máu, tay phải bị quấn toàn bộ, máu đỏ thẫm thấu ra ngoài, có thể thấy được vết thương rất sâu.
Vương Nhất Bác không cử động, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhắm mắt lại, hiện tại y rất khát, cũng rất đau, nhưng y nghĩ Tiêu Chiến cần nghỉ ngơi.
Khi tờ mờ sáng, Tiêu Chiến yếu ớt tỉnh lại, vô thức nhìn về phía Vương Nhất Bác, phát hiện Vương Nhất Bác cũng đang nhìn hắn, khóe miệng có chút nhếch lên, "Ca ca."
Mất đi mà có lại vui mừng khôn xiết, còn chưa nói gì nước mắt đã rơi trước.
Vương Nhất Bác có chút suy yếu, nhưng so với Tiêu Chiến mình đầy thương tích mà nói, y hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, vươn tay ôm Tiêu Chiến vào lòng, Vương Nhất Bác ôn nhu an ủi Tiêu Chiến, "Ca ca, đừng sợ."Tiêu Chiến cũng ôm Vương Nhất Bác, nhỏ giọng khóc thành tiếng, tuyệt vọng cùng sợ hãi bao trùm trong lòng hắn, cuối cùng xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, tâm tình của hắn như mở ra, một phát không thể vãn hồi, trong lòng Vương Nhất Bác biết lần này hắn thực sự bị mình dọa sợ, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, lặng im ôm Tiêu Chiến để hắn phát tiết.
Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại, hiển nhiên chuyện khóc trong lòng phu nhân khiến hắn cảm thấy xấu hổ, ôm Vương Nhất Bác không chịu buông tay, rầm rì nắm tay y, chọc Vương Nhất Bác buồn cười, "Được rồi, lần này là ta sai, lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy, dọa ngươi sợ rồi phải không, xin lỗi."
“Đồ không có lương tâm ngươi còn cười!” Tiêu Chiến bất mãn ngẩng đầu, cắn vào cằm Vương Nhất Bác một cái cho hả giận, “Ngày đó ta thật sự nghĩ ngươi… ta cảnh cáo ngươi, loại chuyện này tuyệt đối không được xảy ra lần thứ hai. Ngươi nghe thấy không!"
Vương Nhất Bác bị đau, "Nhưng đổi vị trí mà suy nghĩ, chẳng lẽ ngươi sẽ không giữ lại viên dược kia cho ta?"
Tiêu Chiến không trả lời, bởi vì xác thực hắn cũng sẽ không chút do dự giữ lại cơ hội sống duy nhất cho Vương Nhất Bác, vì vậy hắn càng tức giận, nắm lấy hai má thịt mềm mại của Vương Nhất Bác cắn một cái, gò má tái nhợt của Vương Nhất Bác cuối cùng bị cắn ra một chút hồng hào, ở hai bên má cùng cằm đều có dấu răng, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Cảm tạ trời xanh trả ngươi lại cho ta.” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, lời cảm tạ của hắn phát ra từ tận đáy lòng, trời cao rũ lòng thương xót, cuối cùng để Vương Nhất Bác bình yên vô sự trở về bên cạnh hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/290478651-288-k999305.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanfictionTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...