Triệu Tình Y sửng sốt, “Vương gia!!!” Nàng khóc đến thê lương, “Thiếp thân vừa mất đi hài tử, ngài không trị tội hung thủ giết người, còn muốn đối đãi với thiếp thân như vậy sao?”
Tất cả người trong phủ đều quỳ xuống, Vương Nhất Bác kéo áo Tiêu Chiến, “Ca ca, không nên a.” Triệu Tình Y vừa mất hài tử, nếu lúc này đuổi về Triệu gia, nàng chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó, Tiêu Chiến cùng Triệu Chi Hằng kết thân không thành sẽ kết thù, tuy Triệu Chi Hằng chỉ là Lễ bộ Thượng thư, nhưng quan trường phức tạp, thế lực cũng không thể xem thường, Tiêu Chiến bây giờ không thể không cố kỵ.
"Triệu gia độc mồm độc miệng, hành vi vô trạng, niệm tình tang tử đau khổ, lệnh tĩnh tu, nếu không có lệnh truyền triệu, không được ra ngoài." Vương Nhất Bác nhàn nhạt phân phó, "Cung Thương, Huy Vũ, các ngươi chăm sóc tốt cho nàng, tất cả dược thiện dược bổ có thể đi phòng bếp theo như lệ mà nhận, có ta ở đây, không ai có thể làm khó các ngươi."
"Còn Thần mộc kia?” Vương Nhất Bác hỏi.
Huy Vũ run giọng đáp: "Khởi bẩm Vương phi, sau giờ ngọ Trắc phi, a không, Triệu di nương xem xét Thần mộc không cẩn thận đã bị thương, trong cơn tức giận, sai chúng nô tỳ đem đốt..."
Quân Cố cùng Quân Ý mang tới nước ấm, Thư Mặc che khăn bảo vệ mặt, Tiêu Chiến nâng tay, nhẹ nhàng vuốt mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, nhìn Thần mộc bị đốt trụi còn lại tro tàn, Tiêu Chiến nghĩ y đang rất đau, trong lòng càng tức giận hơn.
“Ca ca, ta không đau, Nhất Hỉ!" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Chiến ra, sau đó bước đến thư án viết đơn dược, "Mau xuống dưới, gọi tất cả mọi người đến, chiếu theo phương dược này đi nấu, năm chén nước sắc thành ba, hơn nữa chuẩn bị thêm vài phần, phân phó những người trong Bình Nhạc đường uống một bát, chỗ Triệu di nương ngươi dựa theo mỗi ngày ba bữa, chuẩn bị phân lượng cho ba ngày. Nhanh đi."
"Nhất Bác, ngươi có ý gì?" Tiêu Chiến khó hiểu.
"Ca ca, việc này ta cũng không rõ." Vẻ mặt Vương Nhất Bác nghiêm nghị, "Chúng ta bắt mạch cho Triệu di nương, phát hiện nàng bị trúng độc." Dừng lại một lúc, Tiêu Chiến vẻ mặt khó hiểu. Tống Gia Di tuy bình thường tính khí nóng nảy, nhưng dám ngang nhiên chạy đến Bình Nhạc đường của hắn hạ độc người...
"Vương phi nói như thế là... bán niên hồng?" Quân Ý mang theo một chút hiếu kỳ hỏi, Vương Nhất Bác gật đầu, Quân Ý cùng Quân Cố đều là vẻ mặt khiếp sợ.
"Bán niên hồng còn có tên gọi khác là Liễu diệp đào, năm đó mẫu hậu của ta chết vì loại độc này." Vương Nhất Bác ảm đạm, "Lá của Liễu diệp đào giống như liễu, trúc, hoa đỏ thiêu đốt, hơn hẳn hoa đào, có mùi thơm đặc biệt, ưa thích nơi nhiều ánh nắng, khí hậu ôn hòa, quả thực chỉ thích hợp sinh trưởng ở phía nam Sở quốc, bất quá những năm gần đây một số thương nhân thấy nó đẹp mắt, dời đến Cổ quốc cùng ngoại tộc trồng. Hoa này có thể thưởng thức, nhưng lại mang độc tính, điều phối thích hợp có thể dùng làm dược, nhưng nếu dùng sai cách nhẹ thì nôn mửa, chóng mặt, phúc tả, nặng thì chết người, nếu đốt Liễu diệp đào độc tính sẽ lan rộng, tất cả mọi người có khả năng trúng độc, ta đã xem qua ngón tay của Triệu tỷ tỷ, thấy một vết xước. Trong sách 《Lĩnh Nam thải dược lục》 có ghi chép nếu nữ nhân mang thai bị Liễu diệp đào làm bị thương, không nặn máu độc ra, sẽ cảm thấy chóng mặt, nôn mửa, không lo cứu chữa, thai nhi trong bụng cũng hết cách xoay chuyển."
“Ý ngươi là, chậu cây mà Tống Gia Di đưa tới là Liễu diệp đào?” Tiêu Chiến cau mày.
“Đúng vậy.” Vương Nhất Bác gật đầu, “Ta chưa bước vào tẩm điện của Triệu di nương đã ngửi thấy mùi Liễu diệp đào bị đốt cháy, vừa mới xác nhận.”
“Như vậy, Tống Gia Di chính là thủ phạm!” Tiêu Chiến cười lạnh, “Một tiểu thư khuê các như nàng, ngày thường không ra khỏi đại môn, bất quá chỉ đến hoàng cung gặp cô mẫu của nàng, sau lưng nhất định có người chỉ điểm, mưu hại hoàng tự. Ta cũng muốn nhìn xem nàng sẽ giải thích như thế nào!"
Vương Nhất Bác lắc đầu kéo Tiêu Chiến lại, "Ca ca trước đừng nóng giận, mặc dù Liễu diệp đào rất hiếm, Tống cô nương cũng chưa chắc biết dược tính của nó. Huống hồ, Triệu di nướng đã đốt chậu cây, nếu nàng chết không nhận tội, chúng ta không có bằng chứng, còn bị cắn ngược lại, lợi bắt cập hại."
"Nhưng nàng vốn định đưa nó cho ngươi, nếu không phải Triệu Tình Y đoạt đi, nếu không ngươi hiểu những thứ này, người bị thương chính là ngươi!" Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, hắn sớm biết hài tử kia sẽ không được sinh ra, cũng chưa bao giờ ký thác kỳ vọng, liền không giận dữ, mục tiêu có thể đổi thành Vương Nhất Bác, vậy không giống trước kia.
"Ừ, nhưng nàng không làm hại đến ta," Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Bất luận như thế nào, mọi người tận mắt nhìn thấy nàng đưa chậu cây rồi, hiện tại hài tử của Triệu tỷ tỷ không còn nữa, một nhà Tống gia cũng rất hoảng sợ, Vương gia sáng mai tảo triều, có thể hỏi Tống Tương một lời giải thích, coi như là đòi công đạo cho hài tử chưa xuất thế, dù sao hài tử cũng là vô tội...” Nghĩ đến hài tử không có cơ hội nhìn thế giới này, tương lai Vương Nhất Bác khó tránh khỏi thổn thức không thôi, nửa tháng này, vì hài tử kia thông kinh cầu phúc, khẩn cầu nó sớm ngày đầu thai, bình an vô sự.
Sáng hôm sau tảo triều, Tiêu Chiến không hề khóc lóc bi thương kể lể như mọi người tưởng tượng, chỉ là hai mắt đỏ hoe, siết chặt tay, không nói gì, Lâm Vương nóng nảy bạo ngược, ai cũng đều biết, lần này ẩn nhẫn không phát giận, nghĩ cũng đúng, Tống gia đối với Ân quốc hết sức quan trọng, Lâm vương lấy đại cục làm trọng, đành phải nén giận, không khỏi làm người ta càng thêm thổn thức.
“Hoàng Thượng, thần có chuyện tấu.” Một người trung niên đứng trong hàng ngũ Quan văn bước ra, mặt chữ điền, đôi mắt sáng có thần, dáng vẻ chính trực, một thân quan phục nặng nề, dáng người cao ngất, người này là Hình bộ Thượng thư Trâu Văn Tường, Trâu Văn Tường cùng ngoại công của Tiêu Chiến, cũng chính là Tả tướng Đường Nho, mọi người đều biết chính kiến không hợp, hai người thường xuyên ngươi tới ta đi tranh chấp không ngừng, lại chưa có ai biết Trâu Văn Tường chính là môn sinh của Đường Nho, mọi sự đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, những tranh chấp kia chỉ là che giấu tai mắt người mà thôi.
“Trâu khanh có chuyện quan trọng gì, cứ nói.” Ân Chính đế nhướng mày, hắn biết nhi tử này của mình, tuyệt đối sẽ không như vậy mà từ bỏ ý đồ, dù hắn không thích hài tử trong bụng Triệu Trắc phi, dùng sự việc này chèn ép Tống Tương, hắn sẽ không để mất cơ hội tốt như vậy, không riêng gì hắn, những lão thần như nước với lửa cũng sẽ không bỏ qua.
Trâu Văn Tường ngẩng đầu, nhìn Ân Chính đế, "Thần muốn cáo trạng Tống Tương không biết dạy dỗ nữ nhi, dùng độc mộc tặng cho Lâm Vương phi, khiến Lâm vương Trắc phi ngoài ý muốn trượt thai! Lâm Vương trước kia vì quốc chinh chiến, bảo vệ biên cương bình an, những trận chiến lớn nhỏ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kẻ địch bên ngoài nghe đến đều sợ mất mật, quả thật là công thần Đại Ân, mà nữ nhi của Tống Tương, thân là nữ tử, lại vì tâm tư của bản thân làm ra chuyện thấp hèn như vậy, nếu không trừng phạt nghiêm trị, thật sự không có cách nào để giải thích cho thiên hạ!"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanficTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...