Tứ bề báo hiệu bất ổn, Vương Hoài Cẩn hai mắt đỏ thẫm nhìn Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu dưới cổng thành, lúc này Tiêu Chiến bình an có nghĩa là Vương Nhất Bác đã... tại sao Tiêu Chiến dám?! Tiêu Chiến thậm chí còn không muốn buộc khăn trắng cho Vương Nhất Bác! Hôm nay còn dám khí định thần nhàn đứng trước mặt hắn như vậy?!
Vương Hoài Cẩn trừng mắt muốn nứt ra, hận không thể lập tức tru sát Tiêu Chiến, nhưng hắn không thể.
Tiêu Chiến đã bao vây Xương Thành nửa tháng, lần trước Tần Lãng suất quân tiến công ba mặt, tuy cuối cùng bọn họ cũng giữ được Xương Thành, nhưng nguyên khí đại thương, lại rất nhanh hết gạo sạch đạn, hậu phương vật tư của quân bị liên tục cắt đứt, trước sau vận chuyển không đến, hôm qua bọn thủ hạ báo lại, nói có hơn mười người đào binh, có thể thấy được quân tâm tán loạn.
"Bệ hạ, bệ hạ! Xương Thành không thủ được nữa!" Có người bên tai hắn đau khổ cầu khẩn, "An vương đã đến kinh thành! Chúng ta không trở về, một khi kinh thành thất thủ, chúng ta sẽ không thể lui được nữa!"
"Cái gì?!" Vương Hoài Cẩn sửng sốt, "Không phải hắn cùng Vương Nhạc Khang đến Xương Thành sao?!"
"Đó là giả chiêu! Đến tương trợ Đại Ân chỉ có Lăng Vương, An Vương sớm đã đến phía Bắc!" Đại tướng khóc rống, "Xương Thành dĩ nhiên không chịu nổi, lại để mất kinh thành..."
Vương Hoài Cẩn nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi dẫn người, vứt bỏ Xương Thành, lui về Vĩnh Thành! Trẫm sau đó sẽ tới!"
"Bệ hạ! Ngài định làm gì?" Đại tướng quá sợ hãi, nếu Vương Hoài Cẩn bị bắt, bọn họ tiếp tục trốn chạy cũng không làm nên chuyện gì...!
“Lưu lại năm trăm tinh binh cho trẫm, trẫm muốn tập kích quân trướng Đại Ân!” Vương Hoài Cẩn đáy mắt mờ mịt, Tiêu Chiến chưa phát tang, di thể Vương Nhất Bác nhất định vẫn còn trong quân trướng, hắn muốn đến đem y trở về, cho dù là thi thể, cũng không thể lưu lại cho Tiêu Chiến!
Đại tướng kia chỉ biết tuyệt vọng nhìn bóng lưng Vương Hoài Cẩn, điên cuồng lại dứt khoát, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh thê lương, tùy hứng làm bậy như vậy, bảo thủ lại vì tư lợi Đế vương, thật sự là hắn muốn đi theo sao? Bao nhiêu người phía dưới hắn vì tư dục của Vương Hoài Cẩn vứt bỏ tính mạng, hắn còn muốn tiếp tục phạm sai lầm thêm nữa, dựa vào nơi hiểm yếu phản kháng sao?
Vương Hoài Cẩn không ngờ tới, hắn vừa rời khỏi thành không lâu, đã bị mai phục, chưa đầy một khắc, năm trăm tinh binh tổn thương hơn một nửa, đại mã của Tiêu Chiến ngẩng cao đầu tiến về phía trước, trên mặt là nụ cười hắn ghét nhất vừa trấn tĩnh vừa ngông cuồng tự cao tự đại.
"Thế nào? Thật bất ngờ sao?" Tiêu Chiến ghìm chặt chiến mã đi lên phía trước, "Nhìn thấy ta còn sống, có phải rất không cam tâm? Nói cho ngươi một tin tốt, không chỉ ta còn sống, mà Nhất Bác cũng không sao, độc đều đã giải. "
Vương Hoài Cẩn đột nhiên mở to hai mắt.
Tiêu Chiến câu ra một nụ cười ngọt ngào lại nham hiểm, "Cho nên ta cùng y, sẽ tiếp tục thật tốt, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanficTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...