"Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói thuật vu cổ này cực kỳ âm độc, cần trai giới dâng hương trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, đều nói hậu cung không được tham gia chính sự, nhưng tục ngữ nói, không phải tộc ta nhân kỳ tâm tất dị! Cửu Hoàng tử tuổi còn nhỏ mà tâm tư độc ác như vậy, dùng phương pháp âm ngoan đối với Kích nhi, hẳn là mơ tưởng ngôi vị Hoàng đế, đối đãi Hoàng Thượng trăm năm về sau, lại để cho Tiêu Chiến..."
"Đủ rồi!" Ân Chính đế sắc mặt tái nhợt, Hoàng Hậu nhận thấy lúc nãy chính mình khẩu vô già lan, đúng là phạm vào đại húy kỵ!
"Phụ hoàng!" Vương Nhất Bác vẻ mặt buồn bã, "Nhi thần thực sự không có tâm tư như vậy, nhi thần tuy là nam tử, có thể gả đến Ân quốc, sớm đã vào Hoàng thất Ân quốc, nhi thần sống là người của Lâm vương phủ, chết là ma của Lâm vương phủ, nhi thần mấy ngày gần đây chẳng qua, chẳng qua là..." Nói đến đây đau lòng khóc thành tiếng.
"Hài tử ngoan, ủy khuất ngươi rồi." Ân Chính đế sắc mặt hòa hoãn, "Chuyện hôm nay, mẫu hậu ngươi quá đáng một chút."
“Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu hoảng sợ vạn phần, Ân Chính đế nổi giận đùng đùng ném giấy Tuyên Thành trong tay lên người nàng, “Lòng hiếu tâm của đứa nhỏ này đều bị ngươi đạp hỏng bét rồi! Ngươi còn lời nào để nói!"
Hoàng Hậu biện minh, "Đây rõ ràng là thuật vu cổ của Miêu Cương, Hoàng Thượng xin minh xét!"
Ân Chính đế xoa xoa mi tâm, Y Nhạc cầm giấy Tuyên Thành lên nhìn, cười nhạo nói: "Đây là văn tự Sở quốc, trên giấy đều là chữ "Thọ", thuật vu cổ ở đâu ra? Mẫu hậu có tâm tư này, không bằng đọc nhiều sách một chút, chỗ nhi thần có mấy quyển 《Sở Quốc Chí》, liền sai người đưa qua cho mẫu hậu."
Hoàng Hậu tuy là tiểu thư khuê các nhưng gia tộc luôn tuân thủ tôn chỉ “Nữ tử không tài chính là đức”, ngoại trừ tam tòng tứ đức, cũng không dạy bất cứ điều gì khác. Ân Chính đế không khỏi nhớ tới mẫu thân của Tiêu Chiến, Nguyên Hoàng Hậu hiền lương thục đức, thông hiểu cổ kim, mỗi lần hai người cầm đuốc soi tâm tư, đều là vui thích, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Nghĩ đến đây, bất mãn đối với Hoàng Hậu càng thêm vài phần.
“Mẫu hậu, nhi thần thật sự không nghĩ tới việc làm tổn thương hoàng huynh.” Vương Nhất Bác ủy ủy khuất khuất lại quỳ xuống trước mặt Hoàng Hậu. “Cách đây không lâu nhi thần được biết Đại thọ của Hoàng tổ mẫu sắp đến, Hoàng tổ mẫu áo cơm không lo, nhi thần không có kỳ trân dị bảo gì có thể chọc Hoàng tổ mẫu vui vẻ, lúc trước được phương trượng của Đại Quang tự dạy bảo nhân dịp đến cầu phúc cho thân nhân liền làm theo, ngày ngày dâng hương trai giới mộc dục, vì Hoàng tổ mẫu cầu phúc, cầu Hoàng tổ mẫu vạn thọ vô cương, chữ "Thọ" này cũng từ vạn thọ mô bản mà ra, chữ viết của nhi thần không tốt, sợ hãi bị chê cười, mới ngày ngày khổ luyện, không nghĩ tới làm mẫu hậu hiểu lầm lớn như vậy, lại để cho mẫu hậu cảm thấy nhi thần có dị tâm..." Nói đến cuối cùng càng nhỏ giọng, khóc nghẹn.
"Nhất Bác a..., đầu gối của ngươi không tốt, ít quỳ một chút, việc này cũng không phải là lỗi của ngươi, đừng khóc a..., ngoan, cẩn thận đau mắt." Thái Hậu đau lòng không thôi, sắc mặt khó chịu nhìn Hoàng Hậu, "Làm sao có thể xem là lỗi lầm của người, chuyện riêng tư, không thể gặp Ai gia tốt, chỉ mong sao Ai gia cùng Hoàng đế sớm một chút, để cho nhi tử nàng thượng vị." Thái Hậu vô cùng tức giận, lời nói ra cũng không suy nghĩ quá nhiều, Ân Chính đế không muốn so đo với mẫu thân mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanfikceTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...