Chương 34

839 94 0
                                    

“Ngươi đang nói cái gì!” Long nhan tức giận, quan lại cúi đầu nín thở, “Hoàng Thượng bớt giận.” Tiêu Chiến nghĩ, phiền phức này không đợi hắn đi tìm giúp Tiêu Dung, Tiêu Dung tự mình tìm lấy, không qua mấy ngày tiền tuyến lại truyền về hai tin chiến thắng, đoán chừng Phụ hoàng cũng nhìn ra đó là báo cáo sai quân tình, lần này Tiêu Dung về, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, mặt mũi đều mất hết.

Ân Chính đế giận không kiềm được mà đi tới đi lui, tất cả quan lại đều không dám mở miệng, lén trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng không ai dám làm chim đầu đàn, lần này tảo triều ra về chẳng vui, mọi người chỉ còn chờ, Lục Hoàng tử so với quân địch nhiều gấp đôi binh mã lại bị giết sạch mặt mũi mất hết, trở về thu dọn tàn cuộc rối rắm này.

Bình Nhạc đường không lập linh cữu, tuy là hoàng tự, thực sự không giải quyết được gì, chẳng qua là Thái Hậu đã tới hai lần, thần sắc buồn bã, an ủi Tiêu Chiến một phen, thở dài rời đi.  Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hoàng cung Ân quốc đều bao phủ âm oanh bên trong.

Ngày Lục Hòang tử Tiêu Dung trở về kinh thành, không dám gióng trống khua chiên dạo phố, thời điểm tờ mờ sáng, xám xịt tiến vào hoàng thành, hướng Hoàng đế báo cáo sự vụ. Hóa ra hắn mới vừa đến biên thành đã gióng trống khua chiên cùng Đột Tinh tuyên chiến, thật không nghĩ tới biết ngươi biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, thời điểm hắn hoàn toàn không biết gì về Đột Tinh, thì Đột Tinh đã đem hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, đến một chiêu gậy ông đập lưng ông, Tiêu Dung lập tức bị tổn thất nặng nề, chỉ vì sĩ diện mà không chịu khai báo, từ đó nhiều lần chiến nhiều lần bại rồi lại truyền đi tin chiến thắng, mới chậm trễ thời cơ chiến đấu, cuối cùng dẫn đến thất bại.

"Gần hai tháng, năm vạn đội quân rời thành, ngươi liền dẫn theo không đến một vạn nhân mã trở về thành cho trẫm, ngươi thật sự làm rất tốt!" Ân Chính đế tức giận đến phát run, Tiêu Dung đập đầu, không dám nói lời nào, cuối cùng hàng ngũ tướng quân đi cùng hắn đều bị giáng xuống một bậc, Tiêu Dung rút khỏi chức đại tướng quân, bế quan tư quá, phạt hắn nửa năm bổng lộc. Ân Chính đế tuyên bố bãi triều, phất tay áo rời đi.

“Thắng hay bại là chuyện thường nhà binh, Lục đệ không cần quá mức quan tâm.” Tiêu Chiến vỗ vai Tiêu Dung an ủi, Tiêu Dung không thoải mái hất tay hắn ra. "Nghe nói, Ngũ ca mất hài tử, đệ đệ thật cảm thấy đáng tiếc cho ngươi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, rất rõ ràng là không phục Tiêu Chiến.  Bất quá nghênh thú được Địa Khôn nước láng giềng, được phong Vương, hắn vào sinh ra tử trên chiến trường mà trở về lại bị mắng một trận, thật là khó chịu!

“Haha.” Tiêu Chiến cũng không tức giận. “Chuyện Bản Vương mất đi ái tử không truyền ra ngoài, Lục đệ sáng nay mới trở về kinh thành, lập tức vào triều báo cáo sự vụ, lại biết rõ ràng như vậy, có thể thấy được, Lục đệ đích nhân duyên không sai, ở phương xa tin tức cũng rất linh thông, hả?" Tiêu Dung sắc mặt tái nhợt, "Ngũ, Ngũ ca nói đùa, thần đệ có một chút việc chưa làm xong, thần đệ cáo lui trước!” Hắn sơ suất quá! Nếu như bị người có tâm tư nghe được, nói hắn xếp tai mắt vào nội cung, Phụ hoàng nhất định sẽ tức giận.

Tiêu Chiến không đợi được, rời khỏi triều đường, lại được Lý Hàn đến báo Ân Chính đế đang đợi hắn trong thư phòng, ngược lại đến thư phòng.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ