Chương 11

1.4K 124 2
                                    

“Còn chưa chúc mừng lâm Vương đại hỉ, lâm Vương đừng trách.” Tần Lãng mang theo ý cười, đi sau lưng Tiêu Chiến cách nửa bước, hai người cùng đi về phía trước. 

“Có gì đáng chúc mừng đâu?” Tiêu Chiến biết rõ còn cố ý hỏi.

Tần Lãng vẫn như cũ cười ha hả, "Sớm đã như nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp lại tri kỷ. Đêm động phòng hoa chúc, Kim Bảng đề danh. Đây còn là bốn chuyện may mắn nhất đời người, Lâm Vương cưới được kiều thê, trở thành Hoàng tử đầu tiên trong vương triều cổ đại được Phong Vương, thiên thời địa lợi nhân hòa, hạn hán, lũ lụt không kéo dài, Sở quốc Cửu Hoàng tử, công tử văn nhã, hơn nữa tài văn chương nổi bật, Vương gia không phải là gặp tri âm sao? Cái này là tứ hỉ lâm môn, lâm Vương cho rằng, có gì đáng chúc mừng không?"

"Tần đại nhân ở Bộ binh thật đúng là nhân tài mà không được trọng dụng," Tiêu Chiến cười đắc ý, rồi lại quay mặt đi, "Chỉ tiếc, phúc này bất hạnh a...”

"Haha, Vương gia, tái ông mất ngựa làm sao biết không phải phúc, họa này chỉ có thể dựa vào phúc, Vương gia không cần lo lắng quá nhiều.” Tần Lãng vẻ mặt vẫn như cũ, nhìn không ra một chút mánh khóe.

“Nga?” Tiêu Chiến rất có hứng thú, "Tần đại nhân hình như có thể giải quyết phiền não của Bản vương?”

“Lần trước, Lục Hoàng tử có vẻ rất nhiệt tình với chuyện này. Vị Lục Hoàng tử này là một nam nhi nhiệt huyết, lại không có gia thế ràng buộc," Tần Lãng dừng một chút, rồi nói, "Nếu ai đó có thể phân tích cho Lục hoàng tử lợi ích của việc này..."

Tiêu Chiến trầm ngâm một lúc, hắn đã hiểu ý của Tần Lãng. Mặc dù Tiêu Dung tuổi không lớn, dã tâm lại không nhỏ, nhìn qua cùng lão Tam huynh hữu đệ cung, kỳ thật chẳng qua là không tìm được thời cơ kiến công lập nghiệp, thoát khỏi lão Tam mà thôi, nếu ai đó nói với Tiêu Dung đây là một công việc béo bỡ, hắn có thể không từ thủ đoạn khiến Tiêu Chiến phải ở lại kinh thành, để có thể nắm bắt cơ hội rong ruổi trên chiến trường kiến công lập nghiệp.

Về việc tại sao Tiêu Chiến có thể phân tích chính xác như vậy, chỉ vì hắn cũng đã từng nghĩ như vậy...

Chuyện cũ không dám nhớ lại, Tiêu Chiến không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Thế nhưng lúc này ngươi và ta không thích hợp nói chuyện với hắn, theo như lời Tần đại nhân..."

Tần Lãng cười khẽ cười một tiếng, "Phụ thân ta từng có một vị đệ tử, cùng thần quen biết từ nhỏ, quan hệ thân thiết. Chỉ đáng tiếc mấy năm trước làm phụ tá, thần vẫn còn ngượng ngùng không thôi, bất quá tùy tùng kỳ chủ, ngược lại thần cùng hắn không ngại tâm sự chuyện lý thú lúc nhỏ, Vương gia nghĩ thế nào?”

“Đương nhiên là không thể tốt hơn.” Tiêu Chiến nhếch môi cười. 

Hắn không biết Tiêu Dung sẽ dùng cách gì để đối phó với mình, chắc chắn cũng không phải là cách quang minh chính đại, người này tuổi không lớn, tâm tư thâm trầm, thủ đoạn độc ác, tuyệt không bận tâm thủ túc tình thâm, nhưng cũng không đến nổi dám ở trong cung hạ sát thủ với hắn, nhiều lắm là khiến hắn bị thương tạm thời, chiến sự đã lửa xém lông mày, Ân Chính đế sẽ không có đủ kiên nhẫn chờ hắn hồi phục thương thế.

Nếu như không phải quá đáng, hắn nghĩ, hắn có thể thuận nước đẩy thuyền một lần.

Tiêu Chiến trở lại Bình Nhạc đường, còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng đàn tuyền niểu trong phòng, như ca như khóc, "Ngai như sơn thượng tuyết, hiệu nhược vân gian nguyệt, gian quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt. Kim nhật đấu tửu hội, minh đán câu thủy đầu. Tiễn hỏa ngự câu thượng, câu thủy đông tây lưu, thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề, nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly..."

Tiếng đàn dừng lại là tiếng thở dài nhẹ của Vương Nhất Bác. Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly, điều ước thật giản đơn a, nhưng đáng tiếc, năm đó dùng một bài 《Phượng Cầu Hoàng》, ôm mỹ nhân Tư Mã Tương Như về cũng không thể ngăn cản trần thế hỗn loạn, từng cùng hắn bán rượu tao đường chi thê, hồng nhan tri kỷ trước mắt không thể chịu nổi một kích.

(nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly: nguyện được một lòng người, đến già cũng không rời)

Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, sắc mặt có chút không tốt, hắn ôm Vương Nhất Bác vào trong lòng, như muốn đem người nhu nhập cốt huyết.

Kiếp trước có phải Vương Nhất Bác đã từng vô số lần ôm tiếng đàn thở dài ảm đạm không biết bao nhiêu ngày đêm không ngủ, dùng tiếng đàn ưu tư này lên án hắn ngoảnh mặt làm ngơ, bạc tình bạc nghĩa hay không? Hắn không dám hồi tưởng lại.

“Ca ca, ngươi làm sao vậy?” Vương Nhất Bác khẽ vuốt lưng hắn an ủi, “Cho dù ta đàn khó nghe cô phụ Trường Tương Tư này, ca ca cũng không cần phải tức giận như vậy?”

“Nói bậy.” Tiêu Chiến cọ cọ trán. "Đã dừng mà dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt."

Vương Nhất Bác bị hắn làm cho bật cười, hai má thịt mềm phồng lên, nhìn hắn. "Ta nhất định như nguyện ý của ngươi, nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly, cuộc đời này định không phụ khanh." Tiêu Chiến nghiêm túc hứa hẹn, Vương Nhất Bác cong cong mắt, "Được, ta tin ngươi."

“Ngươi vừa nói, Trường Tương Tư?” Tiêu Chiến nhìn cây đàn cổ, Vương Nhất Bác gật đầu, Trường Tương Tư này được đúc thành từ "Tương tư mộc", từng có thơ văn: "Tương tư mộc thiếp kim vũ loan," chính là nói mộc này cực kỳ hiếm thấy, trăm năm mới có thể nảy mầm, ngàn năm có thể sinh trưởng, vạn năm mới được một cây, bởi vậy mộc này đoạt được nhạc khí, đặc biệt có giá trị liên thành, cầm tất hữu đoạn văn, tiếng đàn cực kỳ thấu triệt, trên đó được khảm trai nhỏ, vì già lăng tần già, lại danh diệu thanh điểu, chính là Phật giáo ở bên trong có thể hát rất êm tai âm thanh thần điểu.

“Đây là huynh trưởng tặng cho ta, nói là lễ mừng tân hôn.” Vương Nhất Bác có chút hoài niệm mà vuốt ve cầm.

“Nhất Bác, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi tại sao lại gả tới đây?” Ánh mắt Tiêu Chiến phức tạp, Tương Tư Mộc cực kỳ trân quý, trên đời chỉ có ba cây đàn. Loại thứ nhất, tên là Trường Tương Y, cùng sủng phi tiền triều táng thân biển lửa; Loại thứ hai là tỳ bà, tên là Trường Tương Thủ, kỳ chủ bởi vì tri âm thăng tiên đau lòng không chịu nổi, không bao giờ chơi đàn tỳ bà nữa; loại thứ ba, chính là cây còn lại Tương Tư Mộc, nghe nói sớm đã lưu lạc dân gian không rõ tung tích, nếu tìm được tất nhiên là trân tàng trong quốc khố, lại bị Vương Ấu Thanh tìm được, trở thành của hồi môn cho ấu đệ mình.

Thậm chí, Hoàng đế Sở quốc họa địa vi phiên cho Vương Nhất Bác ba tòa thành trì làm hạ lễ tân hôn, ba thành trì này vẫn chưa được thu hồi cho đến khi Vương Hoài Cẩn đăng cơ, thập lý hồng trang, mênh mông cuồn cuộn, hoàng thất ân sủng như thế quá lớn, tại sao phải đem Vương Nhất Bác gả cho một kẻ còn chưa định vị trí Hoàng tử?

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, “Hôn sự này là ta chính mình cầu lấy.”

"Ca ca không nhớ rõ a, mười năm trước, ngươi từng cùng sứ thần đến Sở quốc."

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ