Chương 33

850 90 0
                                    

Tảo triều qua đi, Tống Tương phái người đến Vị Ương cung thông báo cầu kiến Hoàng Hậu nương nương. 

"Cái gì? Hoàng Thượng muốn Di nhi đến miếu tự thanh tu?" Hoàng Hậu nhíu mày. "Đúng vậy, Ngu huynh dạy nữ nhi không tốt, Di nhi đã phạm tội tày trời, chẳng qua là xin muội muội nghĩ cho Ngu huynh tuổi già, chỉ có một nữ nhi cung phụng dưới gối, cầu Hoàng Thượng xử nhẹ tội." Tống Tương than thở khóc lóc, thật đáng thương.

"Huynh trưởng, không phải muội muội không muốn giúp, chẳng qua là việc này, muội muội chỉ sợ hữu tâm vô lực. Bệ hạ trên triều, trước văn võ bá quan đã ban chiếu lệnh, dù chưa chiêu cáo thiên hạ, nhưng miệng vàng lời ngọc sẽ không thay đổi." Hoàng Hậu thở dài, đêm qua Tiêu Chiến ngăn việc này truyền ra ngoài, sáng nay mới biết tin tức nhưng đã quá muộn. 

“Cái này... aiz!” Tống Tương bất đắc dĩ, “Di nhi làm sao lại hồ đồ như thế, giết hại hoàng tự tội lớn tày trời."

"Huynh trưởng, chưa phát hiện ra kỳ quái sao, giết hại hoàng tự là tội lớn, tuy là Trắc phi, dựa vào tính tình có thù tất báo của Tiêu Chiến, sẽ không để cho Di nhi ở Thanh Đăng cổ Phật đến hết đời. Huynh trưởng có từng hỏi Di nhi, gốc cây kia từ đâu mà đến không?" Hoàng Hậu rốt cuộc phát hiện có điều không ổn.

Tống Tương lắc đầu, "Hôm qua ta hỏi Di nhi, Di nhi cứ úp úp mở mở, ngoại trừ có người giao vật cho nàng, nói không lâu sau, Lâm Vương có thể hồi tâm chuyển ý, đến nghênh thú nàng, nha đầu kia cũng là tâm mê muội, không hỏi người nọ cụ thể liền nóng lòng đem vật kia đến Bình Nhạc đường, thậm chí chưa từng nói cho ta biết.” Ngay cả khi kẻ đó uy hiếp Tống Gia Di có thể liên lụy gia tộc, Tống Gia Di lại cắn chết là nguyên nhân này, hắn thật không thể hiểu nổi.

“A, chớ không phải là chỗ nhi tế của ta làm chuyện tốt.” Hoàng Hậu cười lạnh. 

(nhi tế: con rể)

“Ý của nương nương là…!” Tống Tương sửng sốt, ý của Hoàng Hậu, chuyện này là do Lâm Vương phi tính kế? 

Hoàng Hậu không trả lời, nhìn lư hương trong điện, khói mù quấn quanh.

Thị nữ vào phòng, quỳ xuống hành lễ, "Chủ tử, đã xong."

"Ừ." Nữ tử đặt lược chải tóc xuống, "Nàng không nói ra?"

"Nàng không dám." Thị nữ kính cẩn bước tới, giúp nữ tử gài trâm ngọc.

"Vậy thì tốt rồi." Nữ tử cười khẽ, "Thật sự là rất kỳ lạ khi Tiêu Chiến lại dễ dàng cho nàng ở Thanh Viễn tự như vậy, thật đúng là có chút kỳ quái, thôi vậy, tìm người đuổi theo nàng."

"Cũng đừng chết sớm như vậy."

Ngón tay Tiêu Chiến không nhanh không chậm gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt quét qua mấy người đứng trước mặt, trầm mặc không nói, yên tĩnh trước cơn bão khiến người bên dưới càng bất an.

“Triệu Cương, Lý Thành Dũng, Chu Văn, Vương Hành, Bản vương nhớ không lầm chứ.” Thấy kết quả không sai biệt lắm, Tiêu Chiến chậm rãi nói. 

“Vâng, vâng, Vương gia.” Mấy người run run trả lời.

“Mấy người các ngươi lá gan không nhỏ a...!” Thanh âm của Tiêu Chiến không lớn nhưng khí lực không nhỏ, mấy người kia bị lời nói của hắn làm cho sợ tới mức quỳ rạp xuống đất kêu “oan uổng”.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ