Vương Nhất Bác thở dài một hơi thật sâu, "Nhị ca, ta thật sự không biết, tại sao ngươi phải cố chấp đưa ta về, ta đã gả cho Tiêu Chiến hai năm, đó mới là chốn trở về cuối cùng của ta, nếu ngày sau có thời gian, ta có thể trở về Sở quốc gặp các ngươi..."
“Không phải!” Vương Hoài Cẩn tức giận ngắt lời y, “Tiêu Chiến không xứng! Hắn không xứng!” Vương Hoài Cẩn tiến lên hai bước, nắm lấy vai Vương Nhất Bác, lực đạo rất lớn đầu ngón tay gần như muốn xuyên qua da thịt y, "Nhất Bác ngươi nghe ta nói, trong lòng Tiêu Chiến, ngươi căn bản không bằng ngôi vị Hoàng đế quyền thế, hắn đã lừa gạt ngươi! Nếu có cơ hội, hắn sẽ không chút do dự bỏ rơi ngươi!"
“Ngươi nghe ta nói!” Vương Hoài Cẩn không quan tâm Vương Nhất Bác giãy giụa, "Trước kia hắn ở chỗ này làm sao! Hắn nhốt ngươi, ép ngươi viết thư báo sai bình an, không cho ngươi cầu cứu với chúng ta! Hắn cùng oanh oanh yến yến trong phủ hắn tra tấn ngươi, nhục nhã ngươi, thời điểm ta đến đón ngươi, ngươi gầy tới mức không còn hình dạng, ta rất đau lòng..."
"Ta muốn mang ngươi đi, nhưng đứa nhỏ ngốc ngươi lại muốn đi theo hắn! Ngươi rõ ràng cùng hắn nhảy xuống vách núi! Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?! Hắn xứng sao? Hắn chính là đồ cặn bã! Bại hoại! Hắn căn bản không xứng đáng có được tình yêu của ngươi!"
“Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn gì vậy!” Vương Nhất Bác ra sức giãy giụa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vương Hoài Cẩn, y căn bản không hiểu Vương Hoài Cẩn đang nói gì, cái gì báo sai bình an, cái gì tra tấn nhục nhã, sự tình này đều chưa từng xảy ra, đến cùng Vương Hoài Cẩn bị làm sao vậy?
"Ta không có nói hưu nói vượn! Trong hai năm qua, mỗi lần ta nhắm mắt lại, đều là ánh mắt tuyệt vọng vô lực của ngươi, không có một đêm nào ta yên giấc! Ta bị cảm giác vô lực này hành hạ suốt hai năm!" Ánh mắt Vương Hoài Cẩn bi thương lại điên cuồng, "Nhưng tại sao ngươi không tin ta, tại sao?!"
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, y không hiểu Vương Hoài Cẩn đang suy nghĩ cái gì, cũng không thể để Vương Hoài Cẩn mang theo mạch suy nghĩ này, trước tiên chỉ có thể an ủi hắn, "Theo ngươi nói, hắn, hắn đối xử với ta như vậy, vậy, vậy quả thực có chút quá đáng."
"Cho nên ta không hiểu, tại sao ngươi còn muốn nhảy xuống..." Nước mắt Vương Hoài Cẩn chảy dài trên má, "Ngươi dứt khoát như vậy, cũng không quay đầu lại, ta muốn kéo ngươi, lại không bắt được bất cứ thứ gì... Nhất Bác, ta không thể chịu đựng được chuyện này xảy ra lần thứ hai ngươi hiểu không?"
“Ta, ta hiểu.” Vương Nhất Bác cố hết sức trấn an Vương Hoài Cẩn, “Nhị ca, có phải ngươi gặp ác mộng không? Đó cũng không phải chuyện xảy ra thật...”
“Không phải ác mộng!” Vương Hoài Cẩn lại lần nữa ngắt lời y, “Đó là chuyện thật sự đã xảy ra, nếu không ngươi đi hỏi Tiêu Chiến, nhất định hắn cũng nhớ rõ!” Vương Hoài Cẩn hung hăng bắt lấy Vương Nhất Bác, “Phàm là hắn còn có chút lương tri, nên trả ngươi lại cho ta! Trả lại cho ta! Mà không phải công khai giấu kín ngươi, để ngươi mang ơn hắn! Tiêu Chiến hắn căn bản không xứng có được ngươi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanfictionTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...