Thời điểm Vương Nhạc Khang đến từ biệt Tiêu Chiến, hắn "không cẩn thận" tiết lộ tin Vương Nhất Bác mang thai, Vương Nhạc Khang tức giận đánh Tiêu Chiến một trận, trong nửa tháng ở Lâm Vương phủ, ba năm ngày thỉnh thoảng tìm Tiêu Chiến bàn luận, ngay cả những người xung quanh họ cũng đã quen.
Khi thu dọn hành lý, tiểu tư hỏi Vương Nhạc Khang có muốn từ biệt Cửu điện hạ không, Vương Nhạc Khang vẻ mặt ai oán, ủy khuất một bên nhỏ giọng phàn nàn, rõ ràng bọn họ là thân huynh đệ cùng nhau lớn lên, ngay cả hắn mà Vương Nhất Bác cũng giấu kỹ như vậy, quả nhiên đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không còn một chút nhu thuận hiểu chuyện như hồi còn nhỏ nữa.
Quay lưng thấy Vương Nhất Bác đã đến, vẫn cả kinh nhảy dựng khỏi ghế, lầm bầm, "Tiểu tổ tông, sao ngươi lại ở đây", đồng thời sai người bưng trà, rót nước và đặt đệm êm ái, bận rộn như cha của đứa trẻ.
Vương Nhất Bác cảm thấy thích thú trước sự ngạc nhiên của hắn, nỗi buồn ly biệt hòa tan không ít.
“Tứ ca muốn trở về Sở quốc?” Vương Nhất Bác thuận theo ngồi xuống.
“Ta mới không muốn quay về.” Vương Nhạc Khang bĩu môi, “Lão Lục mỗi ngày viết ba phong tín, ân cần dạy bảo ta không được gây chuyện, đặc biệt đừng tìm đối nghịch với vị kia của nhà ngươi, nếu bây giờ ta trở về, nhất định sẽ bị hắn mắng như cẩu huyết xối đầu."
Vương Nhất Bác buồn cười.
“Ngươi nói hắn ở đâu có nhiều thuyết giáo mà nói như vậy?” Vương Nhạc Khang nhắc tới chuyện này cũng có chút phiền muộn. “Ai nha ngươi nói, từ nhỏ đến lớn, hắn bắt bớ ai dạy ai, ngoại trừ lão Nhị, ta chưa từng thấy ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn, dân gian còn nói Lục điện hạ vô cùng ôn hòa khiêm tốn, thật đúng là không thấy được lư sơn chân diện mục!"
“Hắn cũng là muốn tốt cho chúng ta.” Vương Nhất Bác cười nói, “Những người chưa nghe lời hắn thuyết giáo, không phải là thứ hắn không quan tâm sao.”
“Nhưng dù sao ta cũng là huynh trưởng của hắn a...!” Vương Nhạc Khang thở phì phì, “Hắn nói ngươi và lão Thất là được rồi, ai bảo hai người nhỏ hơn hắn? Ta cùng lão Ngũ là ca ca của hắn! Mỗi ngày để đệ đệ thuyết giáo, mặt mũi của chúng ta để ở đâu!"
“Được rồi.” Vương Nhất Bác khuyên hắn, “Không muốn trở về trước hết đừng về, ở lâu hơn cũng không sao."
“Thôi đi.” Vương Nhạc Khang xua tay, ở nơi Vương Nhất Bác không thấy đảo mắt liếc nhìn. “Ta sẽ không ở đây nữa, ngày ngày nhìn ngươi cùng vị kia nhà ngươi cử án tề mi, ta giống như cô gia quả nhân, ta chết mất." Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lòng dạ hẹp hòi mà cáo trạng, "Ngươi không biết, ngươi ngủ với ta ba ngày, sau này hắn bắt ta đánh ba ngày! Thật là tàn nhẫn!"
"..." Vương Nhất Bác không phục, "Rõ ràng là ngươi khiêu khích hắn trước. Nếu không phải ngươi hồ đồ lôi lôi kéo kéo hắn, hắn làm sao có thể không biết đúng mực như vậy? Hơn nữa, hắn thật sự sẽ không ra tay tàn nhẫn."
Cũng không phải, Tiêu Chiến ở quân doanh rất ngốc, Vương Nhạc Khang vừa đi lên đã đấm một quyền, chẳng lẽ Tiêu Chiến cứ ngây ngốc mà thụ lấy như vậy sao? Cũng chính là thù mới hận cũ cùng một chỗ, không thể đem đối phương đánh ngã không thể sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!
FanficTên gốc: 殿下嫁到! Tác giả: 西瓜选我我超甜 Thể loại: 🌟Trọng sinh, kiếp trước ngược kiếp này sủng ngọt 🌟Cổ trang, ABO, sinh tử văn, 🌟Kiếp trước ca ca không khiết 🌟Đừng áp đặt lên người thật, ooc. 🚫 Tất cả những truyện tui trans đều chưa xin phép tác giả...