Chương 26

978 87 0
                                    

“A Tiển, thân thể ngươi gần đây thế nào.” Hoàng đế ngữ khí không có mấy phần quan tâm, sắc mặt nhàn nhạt, dường như chỉ hỏi cho có lệ, Tiêu Tiển nhàn nhạt chắp tay, “Hồi Phụ hoàng, hết thảy đều như trước."

"Ngươi phải chăm sóc cơ thể mình," Hoàng đế gật đầu, "Hiện tại thời tiết đã ấm hơn, trong cung nên chú ý tiêu nhiệt đề phòng trúng gió, những ngày này không nên ra ngoài trời nắng to kẻo bị say nắng."

"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm." Đoàn người hành lễ tạ ơn, Hoàng Thượng phất tay, bãi giá hồi cung.

"Khụ khụ... mẫu hậu, nhi thần thân thể không khỏe xin cáo lui trước." Tiêu Tiển ho dữ dội một hồi sau khi Hoàng đế rời đi, tựa hồ phổi đều muốn ho ra ngoài, Tống Gia Di cùng Hoàng Hậu chán ghét lấy khăn tay che mũi, Hoàng Hậu không kiên nhẫn phất phất khăn tay, Tiêu Tiển liền lui xuống.

"A Tiển đi rồi, ngươi cùng Bổn cung đi dạo một chút." Hoàng Hậu cười như không cười cắt đứt ý định cáo lui của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ có thể đồng ý, trên đường đi không tránh khỏi bị Hoàng Hậu cùng Tống Gia Di kẹp thương đeo gậy công kích, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, Hoàng Hậu khá tốt, lời nói có thể đắn đo đúng mực, Tống Gia Di chanh chua thực sự khiến y đau đầu.

"Nô tài thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng Hậu phượng thể an khang." Vương Nhất Bác vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Nhất Hỉ, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, Vương gia, ngài có thể tính đến cứu y!

"Có chuyện gì?" Hoàng Hậu đương nhiên nhận ra Nhất Hỉ.

"Cái này..." Nhất Hỉ khó xử liếc nhìn Vương Nhất Bác. "Vương gia từ Bộ binh trở về, không tìm thấy Vương phi, đang rất tức giận, kính xin Vương phi nhanh chóng cùng nô tài trở về, nếu không thì..."

“A, nhìn xem trí nhớ của ta!” Vương Nhất Bác phiền muộn nói, “Hôm nay trước lúc ra ngoài, Vương gia nói bữa tối có việc, dặn dò nhi thần sớm trở về đợi ngài, đừng đi dạo bên ngoài, nhi thần nói chuyện cùng mẫu hậu lại quên chuyện này, bình thường Vương gia ghét nhất người lỡ hẹn, trách không được tức giận. Nếu đã như thế, nhi thần xin cáo lui trước."

"Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng tức giận, Tiêu Chiến lại là tiểu hài tử nóng nảy, đã như vậy, ngươi mau trở về đi." Hoàng Hậu gật đầu, nghe Tống Gia Di cùng Vương Nhất Bác môi có gươm lưỡi có kiếm, cũng làm cho nàng đau đầu, Tống Gia Di không biết thu liễm, mấy lần bị Vương Nhất Bác đá xéo còn không biết, tự cho là chiếm được tiện nghi mà cười trộm, quả thực làm cho nàng mất mặt.

Lúc gần đi Vương Nhất Bác nhìn Tống Gia Di đầy ẩn ý, ​​sau đó nở nụ cười.

Người đã đi xa còn truyền đến âm thanh trò chuyện của hai người, "Vương gia không thể rời xa Vương phi, còn chưa nhìn thấy người đã nghe tiếng, không nhìn thấy Vương phi, suýt chút nữa đã lật tung Bình Nhạc đường lên rồi."

"Vương gia cũng thật là, ta không có xuất cung, lo lắng cái gì."

“Đây còn không phải là Vương gia coi trọng Vương phi sao...”

Tống Gia Di tức giận đến mức nước mắt sắp trào ra. “Cô mẫu, nhìn xem y  ngạo giống như Khổng Tước, dung mạo như hồ ly, quyến rũ nam tử, không biết cho Vương gia uống mê dược gì, ý thức trở nên không rõ ràng như vậy."

"Làm càn." Hoàng Hậu vội vàng cắt ngang lời nói không suy nghĩ của nàng, "chuyện của Hoàng tử, há lại cho ngươi nghị luận sau lưng, thôi thôi, theo ta hồi cung, bị các ngươi nhao nhao một đường, Bổn cung đau đầu muốn chết," nội tâm tích tụ, cho dù muốn thưởng hoa cũng không có tâm thưởng thức.

“Hắc hắc, Vương phi nhìn xem, tiểu thư Tống gia tức giận thành cái dạng gì.” Hai người trốn sau hòn giả sơn thò đầu ra nhìn, Nhất Hỉ cười ha hả nhìn Tống Gia Di tức giận chỉnh lại tay áo vội vàng chạy đi. Lúc trước, tiểu thư Tống gia thường đến Bình Nhạc đường lấy cớ Vương gia chưa thú thê, sai phái hạ nhân, nghiễm nhiên một bộ dáng nữ chủ nhân, hôm nay xem như tự vả vào mồm.

"Aiz, ta vốn không muốn cùng nàng tranh chấp, ai bảo miệng nàng không buông tha cho ta." Vương Nhất Bác bĩu môi. Dù sao tên địch nhân này muốn làm cây, nhưng lại không muốn trở thành cây, tội gì phải ủy khuất chính mình, cố hết sức không nịnh nọt.

"Vương phi bảo bối của Bản vương, chơi chán rồi sao?" Bị người từ phía sau ôm vào lòng, Vương Nhất Bác không cần quay đầu lại cũng biết là ai, kinh hỉ nói: "Ca ca! Tại sao ngươi lại tới đây?"

"Bổn vương thật sự không thể rời xa Vương phi, cho nên đích thân tới đón Vương phi." Tiêu Chiến ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, đầu giấu vào cổ y, trên người y có mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt sau khi tắm, nhạt mà không thô tục, hắn rất thích.

Vương Nhất Bác sợ ngứa mà trốn bên cạnh hắn, nhưng bị Tiêu Chiến giữ chặt, "Trở về thôi." Một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng rơi trên má, sau đó nhìn Vương Nhất Bác chậm rãi thay đổi biểu cảm, Tiêu Chiến tự nhiên tâm tình rất tốt.

"A Chiến."

Đó là Công chúa Y Nhạc vừa cùng Ân Chính đế rời đi và trở lại.

“Hoàng tỷ.” Tiêu Chiến chắp tay thở dài, ngữ khí thân thiết hơn những người khác, tuy rằng Vương Nhất Bác cảm thấy mình không thân thiết với người tỷ tỷ này nhưng ít nhất cũng khác với bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa huynh đệ bọn họ.

“Vừa rồi đa tạ Hoàng tỷ giải vây.” Vương Nhất Bác cũng hành lễ, “Bằng không thì... thần thật sự không biết trả lời như thế nào.”

"Ta cũng không giúp được gì nhiều, là ngươi nhạy bén." Y Nhạc xua tay, "Ta vốn là muốn quay đầu lại cứu ngươi, không ngờ A Chiến lại đến nhanh như vậy. Đến cùng... tân hôn yến ngươi nha.”

Vương Nhất Bác bị nàng trêu chọc được một hồi xấu hổ, Tiêu Chiến mím mím môi, cuối cùng chỉ cười cười.
*************
Du Thành là thủ đô của Ân quốc, tự Thánh Tổ Tiên Hoàng đế mở ra thịnh thế đến nay, thi hành nhiều quy chế, hạng nhất trong số đó là việc mở chợ buổi sáng, bởi vậy, tia nắng ban mai mới lên, trên đường đã có tiếng người huyên náo, dòng người hối hả, giống như nhất phái phồn vinh hưng thịnh.

Trong Du Thành có một tửu lâu lớn nhất là "Kim Ngọc lâu", lấy Kim Ngọc Mãn Đường chi ý, tuy danh tự thô tục một chút, nhưng sinh ý quả thật không tệ, lui tới nối liền không dứt, rất náo nhiệt.

Nhưng hôm nay náo nhiệt khác với thường ngày, chỉ thấy hai ba người ăn mặc như tiểu nhị đang vặn tay một lão đầu mặc trang phục đạo sĩ rách rưới, lão nhân kia liên tục kêu gào, thu hút rất nhiều người vây xem.

"Cứu mạng a...! Tiểu nhị Kim Ngọc lâu  muốn giết người!" Tiếng hét trách móc của lão nhân nhanh chóng thu hút những người vây xem thở dài, tiểu nhị cũng cả kinh, "Ai muốn giết ngươi! Đừng ăn nói bậy bạ!"

"Uy uy uy,  sao các người thấy chết mà không cứu! Đám miễn hoạn tử các ngươi, chỉ biết bắt nạt lão nhân gia này!" Lão đạo sĩ một bộ dáng tràn đầy phẫn nộ.

Một tiểu nhị trong khách điếm bị lão nhân làm cho tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Tên điên ngươi! Chúng ta không mất mặt như ngươi! Đi! Theo chúng ta đến gặp quan! Đại nhân đều có định đoạt!"

"Chậm đã."

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ