Chương 30

941 96 0
                                    

Tống Gia Di hừ lạnh một tiếng, "Thần nữ có một món bảo vật, đặc biệt dâng cho Vương phi nương nương, nhưng không biết Trắc phi ở trong phòng của Vương phi nương nương làm cái gì? Lẽ nào có chỗ không thoải mái muốn tìm Vương gia nhưng không được, nên đến chỗ Vương phi thử thời vận". Lần trước đối đầu gay gắt, nàng hồi phủ liền bị phụ thân trách mắng một phen, ngay từ đầu nàng còn không minh bạch dụng tâm lương khổ của phụ thân, về sau được mẫu thân khuyên can mới hiểu sự lợi hại trong đó.

Mẫu thân nói Lâm Vương phi là điện hạ quý vi Sở quốc, nếu không phải là sai lầm lớn, cho dù Lâm Vương không thích cũng nhất định sẽ không hưu thê, huống chi lúc này hai người ân ái vô cùng, nếu nàng muốn gả vào Lâm vương phủ, hôm nay không được đắc tội với vị chủ tử kia của Lâm vương phủ, phải bằng mọi cách lấy lòng.  Hôm nay, mới làm cho nàng tâm không cam tình không nguyện mà đến lấy lòng, không ngờ lại gặp được nữ nhân không muốn nhìn thấy này.

Điều kiêng kỵ nhất của Triệu Tình Y hiện tại là người ta nói nàng không được sủng ái, nàng vốn tưởng rằng mình mang thai chắc chắn sẽ có thể lấn át Vương Nhất Bác, không ngờ thái độ của Vương gia đối với chuyện này không thành không nhạt, đối với Vương Nhất Bác sủng ái chỉ có tăng mà không giảm, khiến nàng hận cực kỳ.

Quả nhiên, Triệu Tình Y giận quá bật cười, "Không nhọc lòng Tống cô nương quan tâm, hài tử trong bụng thiếp thân an ổn lắm, ngược lại là Tống cô nương, lần này vào cung sợ là  lại hướng Hoàng Hậu xin thứ a, aiz, ngươi xem ta đây hồ đồ, thiếp thân ngày ngày được nhìn thấy Vương gia, được Vương gia che chở, làm sao hiểu được tâm trạng của Tống cô nương thiếp thân vọng tự miêu trắc, Tống cô nương đừng trách a..." Triệu Tình Y nhìn thấy Tống Gia Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tâm tình thật là tốt, ánh mắt rơi vào chậu cây do người phía sau Tống Gia Di cầm, "Nha, tỷ tỷ đưa cho Vương phi lễ vật có phần phí tâm tư a... thiếp thân đúng là chưa bao giờ nhìn thấy qua."

"Đó là tất nhiên." Tống Gia Di cười nói: "Đây là thứ được cố ý cấy ghép từ Sở quốc mang đến, rất hiếm có, chẳng phải, Vương phi là người Sở quốc sao? Ta nghĩ tới rồi đưa cho y."

“Nga? Đồ tốt như vậy, Tống cô nương thật là có tâm.” Triệu Tình Y vẻ mặt khinh thường, nhưng không ngăn được ánh mắt nhìn chậu cây.

“Đúng vậy a.” Tống Gia Di gật đầu, sau đó nghiêng người đến bên cạnh Triệu Tình Y nhỏ giọng nói, “Ta còn nghe nói chậu cây này rất thần kỳ, Địa Khôn mang thai có thể giúp an thai dưỡng thần, nếu không mang thai cũng có thể giúp mang thai. Vì vậy tặng cho Vương phi."

Triệu Tình Y vẻ mặt nghi hoặc, “Đồ tốt như vậy, Tống cô nương không giữ lại cho riêng mình sao? A, thật là hào phóng."

"Trắc phi nương nương đừng giễu cợt thần nữ, thần nữ còn ở khuê các, giữ lại cũng chỉ phí bảo vật của trời, tốt hơn là cho Vương phi một cái nhân tình, nếu thật sự có thể, chỉ hy vọng Vương phi nhớ kỹ ý tốt của thần nữ. Trắc phi nương nương nghĩ, có phải hay không a...?" Tống Gia Di mỉm cười. Lời nói này của nàng khiến cho Triệu Tình Y tin phục một chút. Trên đời này phàm là con người đều như vậy, nếu làm chuyện gì đó mà không có mục đích, chỉ biết vô duyên vô cớ khơi dậy hoài nghi. Mục đích rõ ràng, lời nói ra cũng có sức thuyết phục hơn một chút.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ