Chương 32

899 90 1
                                    

Tống Tương loạng choạng bước ra khỏi hàng, "Lão thần có tội, nhưng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, xin Hoàng Thượng minh giám!"

"Chưa sáng tỏ? Tống đại nhân ngược lại nói khê tung pháp là như thế nào?" Trâu Văn Tường đối mặt với Tống Tương ánh mắt oán hận mà bất vi sở động. Bởi vì ông ta trong triều thường xuyên đối nghịch với Tả tướng, Tống Tương nhiều lần muốn lôi kéo hắn, lại bi cự chối, người này đã không biết biến báo như thế, không biết có bao nhiêu người không làm được như vậy. 

"Cái này... tiểu nữ chỉ nói Thần mộc kia do người khác tặng cho nàng, nghĩ Lâm Vương phi đến từ Sở quốc, Hoàng Thượng, lão thần dùng mạng mình đảm bảo, tiểu nữ tuyệt đối không có ý muốn hại người!" Tống Tương trực tiếp hô bất công, Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, ngược lại so với hắn bộ dáng khổ chủ càng thêm thương tâm, Tống Tương thực sự là diễn xuất tốt. 

"Hoàng Thượng, Hoàng tử phạm lỗi còn phải xử như thứ dân, huống chi là nữ nhi của thần tử, nữ nhân này tâm tư độc ác lại đố kỵ, nếu dung túng nàng, chẳng phải vô pháp lại để cho người trong thiên hạ chê cười?" Trâu Văn Tường âm vang hữu lực, trong đại điện âm thanh vang vọng, không chút nào bị Tống Tương ảnh hưởng.

“Lời nói của Trâu đại nhân quá mức nghiêm trọng, ngươi cũng nói Tống cô nương là nữ tử khuê các, làm sao có thể hiểu được những dược lý kia?” Có người trong hàng đứng lên phản bác, có người bắt đầu, rất đông người đứng ra “chủ trì công đạo”. Nói Tống Gia Di bất quá chỉ là hành động vô tình, Trâu Văn Tường tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, có người không xem qua hát đệm hai câu, càng có thêm... nhiều người nhảy ra tranh luận, trong lúc nhất thời bảy mồm tám mỏ chõ vào.

Tống Tương nhìn thấy sắc mặt của Hoàng đế càng ngày càng xấu, thầm nghĩ không ổn, xác thực hắn đã an bài một vài người xin tha, nhưng hiện tại chỉ có vài người giúp Lâm Vương nói chuyện, những người khác lời lẽ kịch liệt hận không thể mắng vào mặt Lâm Vương nói hắn đáng đời, cái này... không đúng nha! 

“Lâm Vương, ngươi nghĩ như thế nào?” Ân Chính đế xem xong các quan đại thần bên dưới thần thương thiệt chiến, lời nói xoay chuyển, đem vấn đề đổ lên đầu khổ chủ Lâm Vương điện hạ.

Tiêu Chiến lắc lư một lúc, mới chậm rãi bước ra ngoài, "Khởi bẩm Phụ hoàng, Tống Tương yêu thương nữ nhi là điều hiển nhiên, thế nhưng nhi thần yêu thương hài tử cũng không kém gì Tống Tương, nỗi đau mất hài tử, nhi thần không thể chịu nổi, nhưng nhi thần hiểu rõ, đây không phải là vấn đề gia sự của một nhà nhi thần, nhi thần nghe theo Phụ hoàng."

Ân Chính đế nhướng mày. 

“Khụ khụ, Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần có câu muốn hỏi Chu đại nhân." Một bộ dáng sống chết mặc bây Tiêu Ca đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, ngày bình thường cơ hồ là tấm bình phong, đột nhiên chắp tay ra khỏi hàng, tất cả mọi người đều nhín hắn, Ân Chính đế giơ tay lên, ý bảo hắn cứ nói đừng ngại.

"Bổn điện hạ muốn hỏi Chu đại nhân một câu, nếu mưu hại hoàng tự còn có thể dùng hành động vô tình sơ lược, vậy cái gì mới gọi là đại sự? Tống Tương đổi trắng thay đen, mượn lực của một nửa quan viên, bức Lâm Vương thừa nhận tự làm tự chịu! Là hắn buộc Tống cô nương do ái sinh hận, hãm hại thê nhi hắn đó sao? Cả triều văn võ thông đồng làm bậy lưu trạch một mạch, hoàn toàn không nói đạo lý, trong lòng các ngươi còn có Phụ hoàng, còn có vương pháp sao?”

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ