"Nương nương, không biết là quận chúa. . ." Ngâm Tuyết ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.
Tuyên Linh lật sách, đầu cũng không ngẩng lên: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Ngâm Tuyết: "Tối hôm qua, quận chúa lại lưu lại ở thư phòng rất lâu mới đi."
Tuyên Linh "Nga" một tiếng, thậm chí không phản ứng.
Ngâm Tuyết bất mãn: "Nương nương người không tức giận a?"
Tuyên Linh nói: "Chính ngươi nói đây là chuyện tối hôm qua, hiện tại tức giận có tác dụng gì?"
Ngâm Tuyết bộ dạng bênh vực kẻ yếu: "Cũng đã vài ngày rồi , Vương gia vừa về là quận chúa giống như ong mật quấn lấy hoa, nhìn thật chướng mắt. Nữ nhi mà không biết xấu hổ, Vương gia cũng thiệt là, biết rõ quận chúa không có hảo ý, cũng không chút nghi ngờ, ngay cả chúng nô tài là hạ nhân đều nhìn không thuận."
Tuyên Linh có mắt có tai, không cần Ngâm Tuyết đến cáo trạng cũng vẫn như thế, Lẫm nhi phái người đến thúc giục nàng vài lần, nàng cũng không có hồi cung, càng biết rõ Hạ Sí Tú như vậy, trong lòng không thoải mái cực kỳ, còn thản nhiên nói: "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ, ở sau lưng nói xấu Vương gia là có tội."
Ngâm Tuyết phản bác: "Nô tỳ không phải là vì sợ nương nương tổn thương sao, từ khi quận chúa đến, Vương gia cũng không lại đây" Ngâm Tuyết mở miệng, thật có điểm giống lúc trước Dung Doanh Nguyệt tiến cung, lúc ấy Tuyên Linh mới vừa thất sủng.
Hạ Sí Tú gần đây vội vàng chuyện của Bắc Xuyên vương, mỗi ngày đều tới khuya mới hồi phủ, sợ quấy rầy Tuyên Linh nên đều ngủ ở thư phòng, mà Tuyên Linh không trở về cung nhiều ít gì cũng có ý trốn tránh vì biết là ai sai người ám sát Hạ Sí Tú, nên càng không muốn hiện thân. Cảnh vương phủ so với Tuyên Ninh Cung thanh tĩnh hơn nhiều, mặc cho ai muốn gặp nàng đều bị người của Cảnh Vương phủ ngăn ở ngoài cửa lớn, lý do chỉ có một, Thái hậu không ở nơi này.
"Thế này không phải rất tốt sao, miễn cho người khác lời ra tiếng vào." Gia nhân Cảnh vương phủ ngầm hiểu ít chuyện của nàng cùng Hạ Sí Tú. Tuyên Linh cũng cảm thấy không nên ra vào nhiều.
Ngâm Tuyết lập tức cười nói: "Nô tỳ hiểu rồi, cũng vì lo cho nương nương."
Tuyên Linh thầm nghĩ, đọc sách thấy có chút mệt mỏi, trong lòng cũng có chút phiền muộn, nhân tiện nói: "Bồi ai gia đi ra ngoài đi một chút."
Ngâm Tuyết vội vàng cầm áo choàng giúp nàng phủ thêm, còn hỏi Tuyên Linh có muốn mang đàn theo không.
Tuyên Linh nghĩ nghĩ nói: "Mang theo đi, ngươi đi mời quận chúa đến, nói với quận chúa ai gia ở ngoài hiên chờ nàng."
Ngâm Tuyết mừng rỡ, biết nương nương nhà nàng sẽ không mặc kệ ngồi xem.
Hạ Chỉ Tuân đến, chỉ thấy Tuyên Linh nghiêng người tựa ghế, nâng má, nhìn xa xa. Đều là nữ nhân mà cũng không thể không cảm thán một câu, nữ nhân này thật đẹp, linh hoạt kỳ ảo làm cho toàn bộ hậu cung đều phải thua nàng, chính là không biết trong ý niệm cất giấu cái dạng tâm địa gì, nhìn như thế nào cũng không ra, có thể làm cho một người đối nàng như thế khăng khăng một mực, tất phải có bản lĩnh của nàng.