Chương 85

37 4 0
                                    

Trong phòng tràn ngập mùi mực, trên bàn bày một sấp giấy viết bản thảo sao chép Đạo Đức Kinh. Tuyên Linh tâm tình không vui, bởi vì Hạ Sí Tú đến mà gác lại. Buông bút, đem áo choàng trên người kéo kín, trên mặt bởi vì bệnh mà có vẻ tái nhợt. Hạ Sí Tú còn tại bên ngoài, Tuyên Linh không muốn cho nàng tiến vào.

Hạ Sí Tú tựa hồ hiểu được tâm ý Tuyên Linh, cũng không vội vả đi vào. Ngồi xuống đất ngay tại chỗ, ôm đầu gối, cùng Tuyên Linh cách một cánh cửa.

"Linh nhi, hôm qua là do ta say rượu nên nói như vậy, ngàn vạn lần nàng cũng đừng tin, nàng và ta ở chung đến nay, tâm ý ta như thế nào, nàng còn không biết sao?" Hạ Sí Tú khó có được tâm bình khí hòa nói.

Tuyên Linh nhớ tới Hạ Chỉ Tuân quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở trong phòng Hạ Sí Tú, trong lòng lại là một trận chua xót, cơ hồ là thốt ra, "Say rượu nên muốn làm gì thì làm?"

Hạ Sí Tú cũng thực ủy khuất, "Tại nàng không chịu để ý tới ta nên ta mới nói như vậy, nếu nàng cảm thấy không thoải mái ta ở chỗ nào thì cứ nói ra, vì sao luôn dùng cách không them nhìn đến ta mà trừng phạt ta?"

Tuyên Linh nghẹn một chút, thấy mà làm như không thấy rồi, chẳng lẽ bảo nàng khóc lóc om sòm chỉ trích Hạ Sí Tú?

Hạ Sí Tú không đợi nàng trả lời, lại nói: "Giống như bây giờ, nàng lại trầm mặc không nói, nàng không nói, ta làm sao biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì?"

"Ta. . . . . ." Tuyên Linh chỉ nói một chữ, liền ngừng, muốn làm cho nàng nói ra chuyện xấu của Hạ Sí Tú đúng là không thể nào nói nên lời, mặc dù chuyện của Thành Dương quận chúa, cũng không hướng Hạ Sí Tú chứng thật, nàng thở dài, "Ngươi cũng không phải không tốt."

"Vậy vì sao nàng lại tức giận?" Hạ Sí Tú ép hỏi nói, "Còn tự làm khổ mình, không chịu dùng thuốc, nàng cố ý muốn làm ta đau lòng phải không?"

Tuyên Linh bị lời nói của Hạ Sí Tú làm phiền lòng, rõ ràng là Hạ Sí Tú không đúng, sao lại biến thành nàng không phải, sao lại nổi nóng với nàng chứ?

"Đã nói là được nàng đồng ý ta mới giữ Thành Dương quận chúa lại, cũng là nàng nói nàng ta có ý đồ với Đại Sở, cho nên ta mới giữ nàng ta lại để quan sát." Hạ Sí Tú đề cao thanh âm, "Không phải bởi vì Hạ Chỉ Tuân mà nàng lại giận ta chứ?"

Tuyên Linh lại một trận nghẹn lời, nếu Hạ Sí Tú nói như vậy, thật đúng là nàng nghĩ nhiều? Hạ Sí Tú biết rõ Hạ Chỉ Tuân cố ý với nàng, lại không biết tránh, hơn nữa các nàng lúc nào cũng gần gũi? Có chút cả giận nói: "Ta đáp ứng để cho nàng lưu lại, cũng không đáp ứng các ngươi. . . . . . Mỗi đêm đều thân mật tâm sự."

Hạ Sí Tú lập tức nói: "Nếu ta không cùng nàng ấy 'thân mật tâm sự' thì làm sao biết được mục đích của nàng ta, làm sao biết được ý đồ của Bắc Xuyên vương, nói tới nói lui gì cũng vô ích, nàng biết ta là nữ nhân, ta với Hạ Chỉ Tuân có thể làm gì được?"

Tuyên Linh tĩnh tâm tự hỏi, nàng như thế nào không biết đạo lý này, chính là vì chính mắt nàng nhìn thấy Hạ Sí Tú cùng người khác thân thiết, lại hoàn toàn là một cảm thụ khác. Nguyên lai nàng đã để ý Hạ Sí Tú đến như vậy, nhẹ giọng nói ra khúc mắc: "Vậy ngươi cũng không nên tự tiện đòi thú quận chúa." Nếu là không có ý như vậy thì sao lại có thể nói ra.

GẢ CHO (cover) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ