Sáng sớm hôm sau, Vương Hiểu Giai vốn tưởng rằng tối hôm qua Tưởng Vân cảm xúc dao động lớn như vậy, sáng nay hẳn là sẽ không sớm qua đây làm bữa sáng, không nghĩ tới chờ nàng từ phòng ngủ đi ra, đã thấy hắn cười tủm tỉm cùng nàng chào hỏi, "Thiên Thảo, chào buổi sáng."
"Ừ chào ~" Vương Hiểu Giai ôn nhu trả lời, thấy Vương Lạc Nhiên còn không có rời giường, liền đi phòng con gái kêu bé rời giường.
Tiểu cô nương vốn đang làm nũng không chịu rời giường, không nghĩ tới Tưởng Vân lòi đầu hô một câu, liền ngoan ngoãn dụi mắt ngồi dậy. Vương Hiểu Giai câm nín 3 giây đồng hồ, đem quần áo ném cho Vương Lạc Nhiên, nói: "Tự mình mặc."
"Ngao." Tiểu cô nương chớp chớp mắt to, tự mình ngoan ngoãn thay quần áo, lại để cho Tưởng Vân ôm bé đi đánh răng rửa mặt. Vương Hiểu Giai lại sửng sốt 3 giây, đứa nhỏ này thật sự là tuyệt không dính mình??? Quên đi, coi như làm biếng một hồi. Nàng cũng không quản hai tên hi hi ha ha kia nữa, tự mình ngồi vào bàn ăn ăn trước. Tối hôm qua bởi vì ăn quá muộn liền cố ý ăn thiếu điểm, không nghĩ tới hôm nay sáng sớm liền đói bụng.
Bất quá còn chăm chú hồi tưởng một chút hai ngày này, Tưởng Vân cư nhiên đem Nhiên Nhiên chiếu cố tốt như vậy, hoàn toàn không cần nàng động thủ, trước kia Kỳ a di không phải nói hắn không thích con nít nhất sao?
Chờ ba người đều dùng xong bữa sáng, Tưởng Vân tự giác thu thập bát đũa đi phòng bếp, Vương Hiểu Giai phái Vương Lạc Nhiên tự mình sang một bên chơi đùa, cùng Tưởng Vân nói: "Buổi chiều anh giúp tôi đưa cho Tiểu Tư phần văn kiện, nhìn ra được anh có ý với cô ấy, nhưng mà anh nếu thật lòng liền tử tế mà truy, còn nếu muốn vui đùa một chút thì tôi không tha cho anh đâu."
"Hả?" Tưởng Vân nhất thời có điểm phản ứng không kịp, hắn đối Tư Tư có ý? Được rồi, nhìn từ góc độ ngoại nhân, đúng là như vậy... Hắn còn không hảo giải thích, chỉ có thể đáp trả một tiếng.
Vương Hiểu Giai cấp Tưởng Vân an bài nhiệm vụ sau liền cùng con gái chơi đùa. Tưởng Vân ở trong thư phòng đối mặt một đống số liệu làm hắn đau đầu, lại nghe bên ngoài Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu ha ha ha cười, quả thực nội tâm phức tạp. Hắn vỗ vỗ mặt mình, đem lực chú ý tập trung đến văn kiện, thật vất vả một cái buổi sáng thêm nửa buổi chiều mới làm xong. Hắn duỗi người, Vương Hiểu Giai vừa lúc này vào được, trêu ghẹo nói: "Làm xong rồi? Còn nhanh hơn tôi nghĩ ~ khẩn cấp gặp mỹ nhân đúng không?"
Tưởng Vân sầu mi khổ kiểm ai u một tiếng, "Thiên Thảo a, văn kiện cũng quá khó đọc rồi, tôi nhìn đến đau cả đầu. Nhưng mà nói thật ra thì, sao không phải là nhanh vì năng lực của tôi cao chứ? Tôi muốn nhìn mỹ nhân mắc gì chạy đến nơi xa xôi, trước mắt không phải có sẵn đấy thôi?"
"Hô?" Vương Hiểu Giai nhướn nhướn lông mày, "Tuy rằng anh nói là sự thật cơ mà sao tôi nghe cứ thấy kỳ cục thế nào ấy nhỉ?"
"Kỳ cục cái gì chứ" Tưởng Vân lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm, "muội muội tôi đẹp thế này còn không cho khen sao ~ "
"Anh đủ rồi, đừng xàm nữa" Vương Hiểu Giai đem văn kiện ném cho Tưởng Vân, "Chạy qua nhanh đi, buổi tối tôi mang Nhiên Nhiên ra ngoài cùng tiểu thư Thẩm gia ăn cơm, không ở nhà, anh tự mình giải quyết nhé, không cần làm cơm cho chúng tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên