Rất nhanh, Trần Tư liền nhận được một thông báo kết bạn, nàng cười tủm tỉm nhận, trước cấp Trần Quan Tuệ phát tin: "Nữ vương chào buổi tối ~ "
Oh, cư nhiên giành trước. Trần Quan Tuệ nhìn tin nhắn của Trần Tư, khóe miệng cười nghiền ngẫm, hôm nay buổi sáng thất thố nàng còn canh cánh trong lòng đâu, phải đem mặt mũi tìm trở về. Trần Quan Tuệ đè thấp thanh âm phát giọng nói hỏi: "Thỏ con đang làm gì? Hm?"
Cái từ hm ngữ điệu giơ lên, Trần Tư nghe lỗ tai ngứa. Nàng xoa xoa lỗ tai mình, đánh chữ: "Ở bệnh viện, chờ bằng hữu mua cơm ~ nữ vương đang làm gì?"
"Làm sao? Bị bệnh? Buổi sáng không phải còn khỏe mạnh sao?" Trần Quan Tuệ khẽ nhíu mày, có chút lo lắng.
Cảm nhận được quan tâm trong giọng nói Trần Quan Tuệ, Trần Tư hì hì nở nụ cười, rất nhanh gõ bàn phím: "Một chút ngoài ý muốn thôi, hiện tại đã không có việc gì à, chỉ là bằng hữu lo lắng, không cho em lập tức xuất viện"
"Nga vậy a ~ hảo hảo chiếu cố chính mình ~" Trần Quan Tuệ giãn mày, nhất thời hứng khởi, thu cái video ngắn. Nàng giờ phút này nửa nằm ở ghế sô pha, thay áo ngủ tơ tằm, trong tay là một ly rượu đỏ, đối diện là một mặt cửa sổ sát đất. Nàng chụp về phía cửa sổ sát đất, nói: "Hôm nay mới mở rượu đỏ uống rất tốt, lần sau có cơ hội chia xẻ với em nga ~ "
Cửa sổ sát đất ảnh phản chiếu hình người cũng không rõ lắm, Trần Tư chỉ có thể nhìn bộ dáng Trần Quan Tuệ mơ hồ. Trần Quan Tuệ lơ đãng lộ ra chân cùng cánh tay làm cho Trần Tư không tự chủ nuốt cái ực, nàng cầm lấy chén nước bên cạnh mạnh mẽ uống liền một ngụm, sao đột nhiên cảm thấy có điểm khát nước đâu... Xem bộ dáng Trần Quan Tuệ, rượu đỏ của nàng hình như thật sự uống ngon lắm...
Trần Tư yên lặng gõ xuống: "Được đó ~ thực chờ mong ~ "
Trần Quan Tuệ mừng thầm, tốt lắm, đúng là con thỏ ngoan. Nàng khẽ uống một ngụm rượu, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Phải rồi, Tưởng Vân là bạn trai em?"
"Không phải, Vân Vân tử là bạn thân của em ~" Trần Tư vội giải thích, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu quả thật Trần Quan Tuệ sẽ hiểu lầm, vậy Vương Hiểu Giai có thể cũng hiểu lầm hay không đâu? Thế này lại không tốt...
Ừm hừ? Trần Quan Tuệ nhíu mày, nàng đã nói nhìn bữa tiệc rượu Lương thị như vậy, rõ ràng Tưởng Vân thích chính là Vương Hiểu Giai mà.
"Thỏ con, em có biết Vương Hiểu Giai không?"
Trần Quan Tuệ mỗi lần kêu thỏ con đều gãi cho Trần Tư tâm ngứa, nàng cũng không biết sao lại thế này, chỉ cho rằng Trần Quan Tuệ chính là mê người như vậy, mặc kệ đối nam nhân hay là nữ nhân. Dù sao mỗi ngày ở phía dưới weibo Trần Quan Tuệ nam nhân nữ nhân gào khóc kêu cầu đều không ít, trong hiện thực nam nhân truy nàng lại càng nhiều.
Trần Tư ghét bỏ đánh chữ phiền toái, dứt khoát cũng phát giọng nói, "Đương nhiên biết a, dù sao cũng là lão bản của người ta mà ~ hì hì ~ em siêu thích Giai tỷ ~ "
Trần Tư thanh âm rất ngọt, cũng không phải cái loại làm ra vẻ khiến người ta phát ngấy, Trần Quan Tuệ không thể không thừa nhận, nàng thực thích giọng Trần Tư. Bất quá Vương Hiểu Giai là lão bản của nàng... Chẳng lẽ nàng chính là nhà thiết kế châu báu rất có tài thời gian trước Vương Hiểu Giai nói với nàng? Nhưng mà, trọng điểm của lời mà Trần Quan Tuệ nói ra chính cô ta đều không nghĩ tới: "Xí, thích Giai Giai không thích tôi sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên