Một lát sau, thấy Vương Hiểu Giai biểu tình không có khổ sở như vậy nữa, Tưởng Vân đem nàng nhẹ nhàng bế lên, đưa về trên giường. Hắn mới biết được, hóa ra Vương Hiểu Giai nhẹ như vậy, cho dù là hắn của trước kia cũng có thể ôm nổi đi? Nàng ngoan ngoãn oa trong lòng ngực hắn, im lặng làm cho người ta không đành lòng quấy rầy. Tưởng Vân đắp chăn tốt cho nàng, ôn nhu hỏi: "Tôi đi ngao cháo, uống một chút được không? Dạ dày sẽ thoải mái hơn."
"Ừm." Vương Hiểu Giai khẽ lên tiếng, ngay cả ánh mắt đều không có mở, nàng thật sự mệt mỏi quá.
Tưởng Vân rời khỏi, rất nhanh lại trở về, Vương Hiểu Giai đang giãy dụa muốn ngồi dậy, cũng cảm giác một đôi tay bám trụ chính mình. Tưởng Vân cầm gối đầu cho nàng điếm tựa vào đầu giường, cầm lấy cháo, múc một thìa thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng, "A, há mồm."
Vương Hiểu Giai đột nhiên có điểm ngượng ngùng, nàng đã 30 rồi, Tưởng Vân ngữ khí này biến thành nàng cảm giác còn chỉ có 3 tuổi... Cũng nhờ Vương Hiểu Giai hiện tại sắc mặt tái nhợt thật sự, chỉ hơi hơi mặt đỏ cũng không thể nào nhìn ra, huống chi Tưởng Vân còn một lòng đút cháo cho nàng, không có chú ý tới những thứ khác.
Tưởng Vân không dám cho nàng ăn nhiều, chỉ đút gần nửa bát liền ngừng. Hắn đem Vương Hiểu Giai buông nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, an ủi: "Ngủ đi, tôi sẽ chờ cô ngủ rồi mới đi, nhé?"
Vương Hiểu Giai cảm thụ được Tưởng Vân vặn thấp độ sáng đèn, nhẹ nhàng nắm tay nàng. Nàng hơi dùng sức nắm chặt tay hắn, ý niệm không muốn cho hắn rời đi trong đầu càng nảy sinh mãnh liệt.
Vương Hiểu Giai hô hấp dần dần vững vàng, xem ra là đã ngủ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tưởng Vân lần đầu tiên từ trên con người luôn luôn tràn ngập tự tin, tràn đầy sức sống này thấy được mệt mỏi cùng yếu ớt. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, một tuần này nàng gầy đi không ít. Hắn đột nhiên nghĩ, phải trở nên cường đại. Nếu hắn có khả năng một chút, nàng cũng không cần mệt mỏi như vậy. Giờ khắc này, hắn hận chính mình vô năng bất lực.
Hắn không chỉ nghĩ muốn giúp nguyên chủ đoạt lại gia sản, hắn còn muốn làm cho nàng có thể thoải mái trôi qua một đời.
Tưởng Vân trở về nhà, lại như thế nào cũng ngủ không được. Trằn trọc hồi lâu, hắn vẫn là đứng lên, cầm lấy di động.
"Uy? Sao thế?" Trần Tư ngủ đang mơ mơ màng màng, thanh âm đều mang theo mệt nhọc, nhuyễn manh nhuyễn manh.
Đáng tiếc Tưởng Vân không có tâm tình thưởng thức, hắn có chút gian nan mở miệng, nói: "Tư Tư, tôi hình như thích một người mất rồi..."
"Ừm? Giai tỷ a? Cậu giờ mới phát hiện hả..." Trần Tư trở mình, than thở nói: "Hừ, đến khi có chuyện mới biết tìm tôi..."
"Hóa ra... tôi là cong sao?" Tưởng Vân luôn luôn cho rằng mình thích là nam nhân mà...
"Cậu bây giờ là nam nha, không lẽ muốn tìm một tên bạn trai?" Trần Tư bĩu môi, 25 năm liền chỉ kết giao có một bạn trai, mà tên kia đến tay cũng chưa nắm qua, nói hắn là thẳng mới kỳ quái.
Tưởng Vân cẩn thận tưởng tượng, lập tức liền tiếp nhận sự thực mình thích Vương Hiểu Giai, so sánh với kẻ cơ bắp, vẫn là tiểu tỷ tỷ mềm mại tốt hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên