Đem con gái hống ngủ sau, Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa cho kỹ, Vương Hiểu Giai thấy con gái không có vấn đề gì lớn, cuối cùng thở dài một hơi.
Tưởng Vân nắm tay nàng đến trên sa lon ngồi xuống, đem nàng ôm vào trong lòng, đưa tay thay nàng mát xa huyệt thái dương.
"Cục cảnh sát bên kia nói thế nào?"
"Chúng ta có thể tố cáo hắn lừa gạt nhi đồng."
Vương Hiểu Giai nhắm mắt lại, yếu ớt nằm trong lòng Tưởng Vân, tràn đầy mỏi mệt.
"Vậy em tính làm thế nào đây?"
Tưởng Vân cúi đầu hôn hôn tóc nàng, dù sao Tào Phong là thân sinh phụ thân của Nhiên Nhiên, hắn cũng không biết Vương Hiểu Giai sẽ xử lý như thế nào.
Vương Hiểu Giai mở to mắt liếc nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn em làm thế nào?"
"Anh không biết" Tưởng Vân lắc lắc đầu, "Cá nhân mà nói, anh nhất định sẽ không cho hắn sống dễ chịu, nhưng hắn dù sao cũng là cha ruột của Nhiên Nhiên, có lẽ em không muốn làm sự việc thêm phiền toái."
Vương Hiểu Giai nhìn đến Tưởng Vân có chút vẻ mặt phức tạp, từ trong lòng hắn ngồi dậy, nhìn hắn, hỏi: "Em hỏi chính là anh hy vọng em làm như thế nào."
Tưởng Vân mỉm cười, tiến qua gần hôn hôn khóe miệng nàng, ôn nhu nói: "Anh tôn trọng mọi quyết định của em."
Vương Hiểu Giai thở dài, chui trở lại vào lòng hắn, "Vân bảo, vì sao anh lại ngoan như vậy?"
Nàng còn tưởng rằng Tưởng Vân nhất định sẽ bảo nàng tố cáo Tào Phong, dù sao hai ngày trước hắn phản ứng lớn như vậy. Bất quá nói trở về, trên cơ bản Tưởng Vân đều ngoan thật sự, Vương Hiểu Giai đôi khi sẽ có một loại cảm giác kỳ thực chính mình bao nuôi một cô vợ nhỏ.
"Luật sư liền giao cho anh tìm a ~ "
Tưởng Vân cúi đầu nhìn đôi môi kia mở ra nói lên đáp án mình muốn, cười hài lòng mãn ý, cúi đầu hôn lên.
"Tuân mệnh, nữ vương đại nhân."
Qua một hồi lâu, Vương Hiểu Giai sờ sờ đôi môi có chút sưng của mình, trừng mắt nhìn Tưởng Vân, "Dối trá."Vừa rồi trong giọng nói Tưởng Vân có chứa sung sướng nàng cũng không bỏ qua, rõ ràng nghĩ muốn mình tố cáo Tào Phong, còn nói tôn trọng quyết định của mình, hừ.
"Nào có, em nói buông tha hắn anh cũng không có ý kiến mà..." Tưởng Vân có điểm chột dạ, vẫn chết không thừa nhận.
"Hừ, anh giả bộ tiếp đi."
Vương Hiểu Giai liếc hắn một cái, nàng nếu còn xem không hiểu ý tưởng của Tưởng Vân, liền uổng phí làm tổng tài nhiều năm như vậy.
Tưởng Vân thấy tiểu tâm tư của mình bị đâm phá, vội cười làm lành nói: "Không hổ là Vương tổng, quả thực hoả nhãn kim tinh."
Vương Hiểu Giai có chút bất đắc dĩ thở dài, nàng vỗ nhẹ mặt Tưởng Vân, ôn nhu nói: "Rainbow, anh có thể to gan hơn một chút." Nàng có chút lo lắng, có phải mình làm cho hắn quá không có cảm giác an toàn không.
Tưởng Vân cũng cười, hắn ôm chặt Vương Hiểu Giai, ôn nhu nói: "Thiên Thảo, anh yêu em, nhưng anh không muốn dùng ý nghĩ của mình đi chi phối em, hơn nữa, đây không phải việc nhỏ, nếu quả thật em có thể bị ý nghĩ của anh điều khiển, em cũng không phải Vương Hiểu Giai mà anh yêu, anh sẽ mất đi em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên