Làm phó tổng, cuộc sống của Tưởng Vân so với trước kia bận hơn chút. Bất quá hắn cùng Vương Hiểu Giai sinh hoạt ngược lại thực quy luật, đi làm công tác, về nhà trông con gái, có thể nói là bình thản, lại làm cho Tưởng Vân thực thỏa mãn. Lần phong ba đó hắn về sau cũng nói với Trần Tư, hai người cùng nhau phát sầu một hồi, kết quả lại sầu cũng không ra được cái gì, dứt khoát không nghĩ nữa.
Đảo mắt đã đến cuối năm, lại đến lúc các nhà công ty mở liên hoan cuối năm.
Năm nay Tưởng thị tuy trải qua hai lần rung chuyển, bất quá công trạng vẫn tốt lắm, nhìn đến thời điểm cuối năm chia hoa hồng, nhóm hội đồng quản trị trên mặt đều cười nói, ngay cả Tưởng Vân cũng ở nhà cười trộm đã lâu, bảo là lại đủ để nuôi vợ cùng con gái rồi, ngày hôm sau liền mang Vương Lạc Nhiên đi ra ngoài mua một đống đồ ăn ngon, làm Vương Hiểu Giai không ngừng lắc đầu, cảm giác cứ như bình thường không cho hai bọn hắn ăn không bằng.
Tưởng thị cùng Thẩm thị sang năm có ý tưởng hợp tác, có hạng mục đã bắt đầu đàm phán rồi, Tưởng Hoành làm chủ, thẳng thắn ở liên hoan cuối năm cũng mời vài vị cao tầng Thẩm thị.
Như thường lệ, Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai đầu tiên là đi làm tạo hình. Trùng hợp vô cùng, hai người vừa đến không bao lâu, liền đụng phải Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư đồng dạng lại đây làm tạo hình.
Trần Quan Tuệ chưa nói đã cười, dắt Trần Tư tiến lên, đánh giá Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân, vui đùa nói: "Hô? Trùng hợp như vậy? Giai Giai, đã lâu không gặp, xem ra ngày trôi qua rất thoải mái a ~ "
Vương Hiểu Giai còn lâu mới chịu thua trận, cũng cười cười nhìn kỹ nàng, nói: "Như nhau cả thôi, xem ra thỏ con đem hồ ly cậu nuôi tốt lắm a ~ "
Tưởng Vân cười trộm, hướng Trần Tư làm cái mặt quỷ, Trần Tư mặt ửng đỏ, oán trách kéo kéo Trần Quan Tuệ, mềm mại cùng Vương Hiểu Giai chào hỏi: "Giai tỷ ~"
Không đợi Vương Hiểu Giai hồi đáp, Trần Quan Tuệ đã bất mãn bĩu môi, lôi kéo nàng bước đi, còn nói: "Không cho phép kêu người khác ngọt như vậy!"
Trần Tư quay đầu lại hướng về phía hai người bọn họ làm cái mặt quỷ, chọc cho Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân cười không ngừng. Vương Hiểu Giai kéo Tưởng Vân, bắt kịp bước chân các nàng, cười nói: "Không ngờ Tuệ Nhi con hồ ly này lại bị Tiểu Tư ăn gắt gao, ngày trước đều là một đám đàn ông vây quanh nàng tranh giành tình nhân ~ "
Tưởng Vân nhớ lại tình huống của các nàng từ nhỏ đến lớn, nở nụ cười, "Nói thế nào nhỉ, Tư Tư thuộc loại người mỗi lần cười là làm cho người ta không chút phòng bị, rất nhiều người đều bất tri bất giác lọt hố, căn bản chưa có ai gặp cô ấy mà không thích."
"Cũng đúng" Vương Hiểu Giai tỏ vẻ đồng ý, "Nụ cười của Tiểu Tư rất có lực tương tác."
Nói đến chỗ này, Tưởng Vân dừng lại, vẻ mặt đứng đắn đặt lên hai vai Vương Hiểu Giai, nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Vương tổng tài, kỳ thực em đối ngoại có thể lạnh một chút, theo Thẩm Mộng Dao băng sơn kia học tập một chút, em dịu dàng như thế, rất nhiều người thích, anh áp lực rất lớn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên