Tưởng Hoành đến gần, kiềm chế tức giận, gầm nhẹ nói: "Làm sao?! Giờ đến cả ba ba ta đây cũng không nhận thức?!"
Tưởng Vân thật đúng là muốn cho hắn một cái trợn trắng mắt, khinh bỉ trở về, người như vậy còn không biết xấu hổ muốn hắn gọi một tiếng ba? Đáng tiếc đây là liên hoan cuối năm, có nhiều người như vậy đang nhìn, hắn không thể để người ta xem chuyện cười của Tưởng gia, không muốn để người ta nói Kỳ Ngọc Dung không biết dạy con.
Tưởng Vân khinh miệt liếc mắt Tưởng Uyên cùng Hướng Mẫn Yến, đối Tưởng Hoành đè thấp thanh âm, nhàn nhạt nói: "Tưởng đổng, nhiều người đang nhìn, ông không muốn lưu mặt mũi cho mình tôi không ngại, nhưng tôi không thể để người ta chê cười mẹ tôi."
Nói xong, cũng không cho Tưởng Hoành có cơ hội phản ứng, liền kéo Trần Tư đi đến chỗ Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ.
Tưởng Hoành nhìn bóng dáng đứa con rời đi, tức giận như muốn đem chén rượu trong tay bóp nát, hắn sắc mặt xanh mét, Tưởng Vân đã không hề là đứa trẻ nhỏ vây quanh hắn trong trí nhớ kia nữa. Hắn cũng có chút cảm khái, hóa ra con trai đã lớn rồi, bóng lưng của nó đã cao lớn như vậy. Nhưng càng làm cho Tưởng Hoành tức giận là, Tưởng Vân luôn mồm nhớ kỹ Kỳ Ngọc Dung, đem phụ thân như hắn phóng ở đâu rồi? Chẳng lẽ hắn hơn 30 năm qua bạc đãi nó?! Hắn biết hắn mang Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên về nhà làm nó tức giận, hắn có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là hắn cứ như vậy mặc cho Tưởng Vân bất kính với hắn.
Về nhà tính sổ với ngươi sau!
Tưởng Hoành hừ lạnh một tiếng, bên cạnh Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên cũng nhẹ giọng khuyên, nhìn hai người bọn họ hiểu chuyện như vậy, hắn ngược lại thư thái không ít.
Người bên cạnh cho dù tò mò, gặp Tưởng Hoành như vậy, cũng đều trốn đi thật xa, sợ không cẩn thận một cái đụng họng súng, đánh mất bát cơm, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ thấy hai người họ lại đây, cũng vội bỏ qua người bên này, bước ra nghênh đón.
Đây là Tưởng Vân gia sự, Trần Quan Tuệ cũng không tiện nhiều lời, nàng liền mang theo Trần Tư đi qua bên kia. Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân chau mày, nắm tay hắn tới một bên góc, vươn tay đem hòn núi nhỏ giữa hai hàng mày hắn đè xuống, ôn nhu nói: "Đừng nhíu mày."
Tưởng Vân nhìn Tưởng Hoành mang theo Tưởng Uyên và Kỳ Ngọc Dung cùng vài đổng sự tán gẫu chính đang hăng say, khinh miệt cười, "Ha, hắn như vậy còn muốn ta gọi ba? Hắn cũng xứng?"
Rất nhanh đèn tối sầm xuống, người chủ trì đứng ở trên đài, hướng các vị khách tỏ vẻ hoan nghênh, tiếp lời mời Tưởng Hoành lên tiếng. Vương Hiểu Giai thừa cơ hội này, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vuốt vuốt lưng, cưng chìu nói: "Tưởng công tử tốt như vậy, ông ta đương nhiên không xứng ~ "
"A..."
Tưởng Vân bất đắc dĩ thở dài, nóng giận vừa rồi toàn bộ tiêu mất, Vương Hiểu Giai ngữ khí này cùng dỗ con gái giống nhau như đúc. Hắn ôm chặt Vương Hiểu Giai, cúi đầu cắn lỗ tai nàng, "Vương tổng tài, em đang dỗ con nít sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phụng Thiên Thừa Vân] LÀ CON GÁI EM GỌI TÔI BABA TRƯỚC
FanfictionPhụng Thiên Thừa Vân BHTT xuyên không Nữ biến nam Đô thị tình duyên