Trước hiệu thuốc, Uông Hựu Dương ngồi ở vệ đường, bộ đồng phục giao hàng nhăn nhúm dính bẩn xộc xệch, Thư Vỹ vừa mua một túi thuốc đi ra. Nam Trân Tâm ngồi bên quán cà phê đợi Thư Vỹ, chốc chốc lại ngó ra bên ngoài, nhìn Uông Hựu Dương với ánh mắt tò mò.
Thư Vỹ ngồi xuống bên cạnh hắn, cô cố tưởng tượng, xong cũng không thể hình dung ra đây là Uông Hựu Dương. Ngày trước hắn như thế nào.
Đầu tóc vàng hoe, da trắng, người cao lớn, ăn mặc bảnh bao. Còn lúc này, mái tóc đen loà xoà, quần áo không rách rưới mà đã cũ sờn. Da dẻ đen nhẻm, có thêm không ít sẹo.
Cô hơi do dự, sau cùng, vẫn đưa tay vén một chút tóc trên trán hắn, lộ ra một vết thương mới đang chảy máu, bên cạnh còn là một vết sẹo cũ đã lành.
Hắn ngượng ngùng đẩy tay cô ra.
Ngày trước, có ép cô cũng không dám lại gần hắn.
Thư Vỹ nhìn Uông Hựu Dương, mặc dù bộ dạng có thay đổi, nhưng mà tính cách này, là hắn không sai. Cô không tự chủ được mà rơi nước mắt, miệng mếu máo.
''Anh hai, sao anh lại ở đây, anh như thế này, nếu như cha mẹ biết được, chắc chắn sẽ không tha cho anh...''
Uông Hựu Dương nghe lời cảnh cáo quen thuộc mà hắn vẫn thường nghe, sự bình tĩnh trước giờ giả trang có được cũng dần lung lay. Cô còn sống, vẫn còn tồn tại trên đời này, thực ra, hắn cũng không có nhìn nhầm gì cả.
''Có đau không?'' Cô hỏi.
Hắn không trả lời. Cô lại lần nữa vén tóc hắn lên, dùng bông lau đi vết máu.
Hắn ngước lên, muốn từ chối sự săn sóc của cô. Nhưng bắt gặp ánh mắt ướt đẫm đó, cả tâm can như muốn nhũn ra, thực lòng cũng không thể nói thêm một lời tàn nhẫn nào nữa, chỉ đành mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Ánh nắng nhẹ nhàng, tán cây thùy dương che đi chút oi bức, bóng râm mát mẻ, màu vàng thật tươi của những tia sáng bám trên mái tóc của cô, rực rỡ chưa từng thấy. Hắn trộm nhìn Thư Vỹ. Khác với lần cuối khi hắn gặp cô, lúc này, cô gầy hơn, xong trông cũng không tệ, nhìn cô so với khi đó, có sức sống hơn, cũng có tinh thần hơn. Nhưng hắn có thế nào vẫn cảm thấy cô luôn buồn bã, ánh mắt của một người không dễ che giấu, có lẽ đã phải trải qua những thăng trầm đời người, ánh mắt mới trở nên như vậy.
Hắn nhìn Thư Vỹ, sự kích động trong lòng vẫn còn đó, hệt như giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Hắn muốn mở miệng, hỏi cô rất nhiều điều, rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì. Bọn họ nói, cô đã chết rồi, đến xác cũng không tìm thấy. Hắn không biết thời gian đó bản thân đã chấp nhận cái chết của cô như thế nào, hoặc là có thể hắn chưa từng chấp nhận, chỉ là đang chốn tránh, bỏ chạy đến nơi này, cắt đứt hết mọi liên lạc, trở thành người mà chính hắn trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hắn trong lòng như thở dài, dời đi ánh mắt, bỗng bắt gặp ánh nhìn của một người con gái. Nam Trân Tâm thật tò mò đánh giá người đàn ông xa lạ này. Dù cho quần áo cùng những vết thương kia có thảm đến đâu, thì khuôn mặt và khí chất kia của hắn cũng không bị lu mờ một chút nào. Hơn nữa, còn có chút bá đạo, ngang ngạnh. Khi nãy, cô nghe được Thư Vỹ gọi hắn một tiếng anh hai, lẽ nào đây là anh trai của Thư Vỹ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Hương Tình Rực Cháy
Ficción GeneralNăm 5 tuổi Uông Thư Vỹ bị phát hiện mình không phải con gái ruột của nhà họ Uông. Từ đó trở về sau là những tháng ngày địa ngục đối với cô. Bọn họ cho rằng vì cô mà con gái bọn họ đã chết. 16 năm sau, Thư Vỹ bị gả cho Mạc Khởi, Uông Hựu Dương...