Phần 111: Điêu Phù Diễm Lệ

45 4 2
                                    

Trên đời này... vì sao đã yêu lại còn sinh hận, vì sao đã yêu lại còn có thể sinh ra dày vò. Nếu như đã yêu...thì làm sao có thể buông bỏ, phải, chính vì thế, kẻ khắp thiên hạ này, phàm đã yêu, chính là khổ. Thư Vỹ vẫn còn nhớ ngày trước, Mạc Khởi đọc Tâm Sinh, trong sách có một câu mà hắn vẫn thường hay nhắc đi nhắc lại với cô thế này. "Quá khứ đã trải qua, so với hiện tại chẳng có ảnh hưởng, cũng không có quyền lực. Chỉ có thâm tâm vốn dĩ không muốn buông, cố giữ lấy thành giềng xích cho chính mình.'' 

Thư Vỹ cho là phải, xong cũng không phải. Nhưng nếu như quá khứ kia đối với hiện tại có thể không liên quan gì thì hay biết mấy, để cô đối với người kia, một chút ký ức cũng không còn, sẽ bớt đau đớn đi bao nhiêu.

Đứng bên vệ đường, xe cộ chạy qua thật là nhanh, dòng người hối hả. Một giọt nước trong suốt rơi lên mi mắt lạnh buốt. Thư Vỹ cảm thấy có chút nực cười, những lúc thế này, lại phải có một cơn mưa mới được hay sao. Cô không tránh mưa, trái lại cảm thấy những giọt mưa này giống như có thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, gột rửa đi nước mắt đáng hận trên khuôn mặt mình. 

Cho đến khi một lực níu lấy bàn tay cô. Thư Vỹ ngoảnh lại, đã thấy được người đàn ông đó. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn dường như cũng đã đỏ lên, hàng mi dài đen nhánh đẹp đến lạ thường, những giọt nước còn đọng trên đó lại càng khiến nó trở nên diễm lệ hơn. 

''Vì sao lại khóc?''

Hắn hỏi cô, sâu thẳm trong lòng như bị gặm nhấm, từng giây trôi qua đều bào mòn tùng sợi dây thần kinh. Phải, vì sao lại khóc chứ, cô cũng không biết được, chỉ là cảm thấy uất ức, vô cùng uất ức, dựa vào đâu mà người bắt đầu là hắn, mà người kết thúc không thể là cô? Cô đã cự tuyệt hắn như thế, cũng đã nói rõ ràng như thế, vì sao người này vẫn cứ xuất hiện trong tâm trí cô. Chưa từng buông tha cho cô. 

''Vì sao tôi không thể khóc?'' 

''Em khóc vì tôi, phải không?''

Cô không phủ nhận. 

''Đúng. Tôi khóc vì anh còn ít hay sao?''

Lời này phát ra, khóe miệng hắn dường như hơi cong lên. Nhưng rồi ánh mắt kiên cường kia lại nhìn hắn, giống như có thể xuyên qua ánh mắt, đâm thẳng vào trong tim. 

''Nhưng kể từ giờ trở đi, sau này cũng sẽ không như vậy nữa.''

Bàn tay hắn lại càng siết chặt tay cô hơn. Cảm giác đau đớn khiến mi cô khẽ nhíu lại, nhưng vẫn chỉ là một chút thôi. 

''Uông Chính Thành, nếu như đã rõ ràng thân phận, chúng ta hãy thành thật với nhau một chút đi được không. Tôi và anh, dù là quan hệ gì thì cũng đã chấm dứt, từ nay về sau, đều là người xa lạ rồi không phải sao.''

Uông Chính Thành kéo lấy bàn tay cô, ép Thư Vỹ lên bức tường phía sau lưng. 

''Vậy em cũng hãy thành thật đi, những lời em nói ra, có lời nào là thật lòng không hả???"

Thư Vỹ không chớp mắt. Giọng như nghẹn lại nơi cổ họng, phải cố lắm mới có thể thốt ra. ''Đều là thật!!''

Nhưng hắn lại cười, môi cười khổ sở. ''Em nói dối, tôi đều nhìn thấu em rồi, chúng ta yêu nhau như thế, sao em có thể....sao em có thể nói không yêu nữa là không yêu nữa...'' Từng giọt nước mắt rơi xuống lẫn cùng nước mưa trên má hắn. Thư Vỹ không phân biệt nổi, những có lẽ là nước mắt của hắn, cũng có thể là mưa... Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, hốc mắt kia, hoặc trái tim kia, có lẽ còn đau đớn hơn cả cô. 

Hương Tình Rực CháyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ