Chương 7: Hộp mồi lửa (7)

20 5 0
                                    

"Ôi, thân ái, cậu ở lại đây không sợ bị đội tuần tra bắt giữ sao?"

"Nếu tôi chạy trốn mới trở thành phạm nhân bị bắt giữ."

Hứa Nguyện ngồi xổm xuống đánh giá nóc nhà thấp bé, nghe được đối thoại bên dưới lầu.

[Ký chủ, mỹ nhân muốn ngủ cùng chúng ta!] Mèo trắng phất đuôi, đầu nhỏ đang gối lên chân trước cũng nâng lên, nhìn về phía cửa gác mái.

[Ừm, cậu ấy nói cũng có lý.] Hứa Nguyện quét mắt nhìn hoàn cảnh bên trong gác mái, suy tư nói.

Gác mái dựng bằng gỗ, tuy rằng mỗi bước đều vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng mặt đất rất chắc chắn, chỉ là nơi vách tường và nóc nhà nối nhau đã nứt một lỗ to, trên gác mái đựng rơm rạ nên không có nến, lại có không ít ánh sáng từ khe hở vách tường tiến vào, miễn cưỡng chiếu sáng khu vực này.

Rơm rạ chất thành một cái giường ngủ, trong hơi lạnh của gió đêm cũng đủ cung cấp cho người lữ hành một nơi nghỉ chân, chỉ là hôm nay xảy ra một ít biến cố, nơi này ngoài Hứa Nguyện ra thì cũng chỉ còn thanh niên dưới lầu chưa đi lên.

Hắn ngồi xuống dọn sạch rơm rạ trong góc, lại ôm một ít rơm khô sạch sẽ từ núi rơm rạ qua trải lên, chất cao phần gối đầu, đúng lúc nghe được tiếng bước chân từ cầu thang đi lên.

[Ký chủ, mỹ nhân lên đây!] Mèo trắng từ lúc nghe được đoạn đối thoại bên dưới thì đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng nhảy xuống vai Hứa Nguyện, móng vuốt cào vào rơm rạ khô ráo bên dưới, chạy một mạch tới lối vào, cẩn thận ghé đầu ra thông báo.

[Lại đây, cẩn thận dẫm trúng mi.] Hứa Nguyện kiểm tra độ dày của rơm rạ, nghe tiếng động ngày càng lớn từ thang lầu, ngồi xếp bằng lên thảm rơm nói.

[A, tới liền!] Mèo trắng vừa nhìn thấy bóng người đi lên thì xoay người, nhanh như chớp nhảy lên thảm rơm mềm xốp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa.

Thang lầu không dài, bóng dáng thon dài xuất hiện trong ánh nến mờ mờ, lại không chút tổn hại đến vẻ ngoài của cậu, ngược lại bởi vì mơ hồ, càng làm bóng người thon thả có thêm cảm giác thần bí.

Nhưng dù có cao thẳng tới đâu, đứng trước cửa gác mái thấp bé, đều phải thành thật cong lưng, tránh va trán vào khung cửa.

Hứa Nguyện không nhìn lâu, chỉ tháo mũ xuống, dựa lưng vào rơm rạ để lắng đọng lại hơi men mà bia rượu mang đến.

Thanh niên đi vào cũng không quấy rầy hắn, chỉ có tiếng bước chân không thể che lấp qua lại vang lên bên tai, xen lẫn tiếng lau dọn rơm rạ, một lúc lâu sau, tiếng bước chân biến mất, tiếng hô hấp đều đều vang lên trong không gian nhỏ, ngăn cách âm thanh xê dịch bàn ghế dưới lầu, làm căn gác mái có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Meo meo chạy chậm quanh thảm rơm, làm bên người Hứa Nguyện nhiều hơn một tia sinh động, mèo trắng dừng lại bên cạnh hắn, lại không yên tĩnh nằm xuống, ngược lại đi dạo vài bước rồi biến mất trong chớp mắt, sau đó tiếng rơm rạ gãy vụn vang lên phía bên kia.

[Tóc của cậu ấy màu đỏ thật nha.] Mèo trắng mềm mại reo lên.

Hứa Nguyện nghe vậy, đôi mắt đang cụp xuống nâng lên, khuỷu tay đè lên thảm rơm xoay người, nhìn thấy mèo trắng dừng lại bên cạnh thanh niên, móng vuốt còn thử vươn ra: [Mèo, không được vô lễ.]

YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỨA NGUYỆN (ĐM-EDITING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ