Chương 5: Hộp mồi lửa (5)

22 5 0
                                    

Bánh mì trên bàn thanh niên cắt lớn hơn một vòng so với những bàn khác, nhưng đặt lên miệng cậu cũng chỉ cắn mấy cái là hết, động tác lại không có vẻ thô lỗ, ngược lại làm những món ăn trên bàn cậu có vẻ ngon miệng hơn của người khác rất nhiều.

Bia theo hầu kết trượt xuống dạ dày, thỉnh thoảng có chút bọt bia không nghe lời, theo khóe môi tràn ra ngoài, thấm ướt bờ môi vốn đã tươi thắm của cậu.

"Tôi cũng muốn một phần bánh mì."

"Tôi muốn một phần giống cậu ta, Fanny sẽ đem ra sao?"

"Tôi cũng muốn."

"Steven vẫn ăn nhiều như trước nhỉ."

"Có lẽ Benson cảm thấy nếu để cậu ta cưới Fanny sẽ ăn đến phá sản, nên mới luôn không đồng ý chuyện này."

[Nhìn có vẻ ăn rất ngon.] Mèo trắng lại xuất hiện trên vai Hứa Nguyện, làm lơ mùi rượu và mồ hôi đan xen, chân sau giẫm lên mặt bàn, lắc lắc cái đuôi mềm mại, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm mặt bàn cách đó không xa, vứt lời thề nửa đời sau đều không ăn đồ của thế giới này ra sau đầu.

Quán rượu rất náo nhiệt, sau khi Benson mang đến những món Steven gọi thêm, lại tiếp tục chào đón một lượng lớn đơn đặt hàng, ông ta lại không vui vẻ như lúc đầu, được rồi, ông ta chẳng khi nào vui vẻ cả, nhưng vẫn luôn tận chức nhớ kỹ các món ăn mà thực khách đặt.

"Tôi muốn một phần bánh mì xối mật ong và sữa bò." Hứa Nguyện ấn nhẹ cái đuôi không ngừng lắc lắc của mèo trắng, nhìn thấy thanh niên cách đó không xa cầm bánh mì mật ong cắn một miếng rồi thoải mái nheo mắt, cũng nói với Benson.

Giọng của hắn thanh nhuận nhẹ nhàng, trong quán rượu luôn trần ngập tiếng ồn chói tai như một nốt nhạc yên ả thuần khiết, vì vậy hấp dẫn ánh mắt của một ít người kế bên, có người bỗng nhớ tới vị khách lữ hành vẫn chưa rời đi, cũng có người phát hiện mình vẫn luôn bỏ qua người đang ngồi trong một góc.

Benson nhìn người đàn ông đè vành mũ ngồi trong góc, khẽ hừ một tiếng rồi đi ra sau bếp: "Đã biết."

Ông ta hừ không nặng, lại làm Steven nâng mắt, quét về phía ánh đèn lờ mờ.

Giày bó, áo tunic và áo choàng bên ngoài, nơi này ngoài lính đánh thuê và binh lính ra, những người khác mười người thì chín người đều mặc như vậy, chỉ là dù không thấy được gương mặt của người đang ngồi trong góc, nhưng eo lưng lại thẳng tắp, lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp khác xa những người trong quán.

Nhưng sự tồn tại của hắn lại rất thấp, không cố tình quan sát thì người này sẽ an tĩnh hoà vào cảnh tượng xung quanh.

Nhưng một khi chú ý tới, sẽ phát hiện sự khác biệt trong đó, ngón tay thon dài, dù dưới ánh nến tối tăm cũng thấy được khung cằm và gáy sạch sẽ, khoé môi nhẹ cong lên, vẽ ra độ cung cực kỳ dịu dàng, làm người nhìn không tự giác mà suy đoán đôi mắt giấu dưới vành mũ của hắn có phải cũng hàm chứa ý cười thản nhiên như vậy không....

"Steven, cậu đang nhìn gì vậy?" Martin ở ngồi kế bên hỏi.

"Nhìn khối bánh mì này sao lại nhỏ như vậy." Steven thu hồi ánh mắt.

YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỨA NGUYỆN (ĐM-EDITING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ