Quán bar dần trở nên đông đúc, khu vực quầy bar đã có khá nhiều người ngồi. Chu Minh Khải uống say, lảo đảo đứng dậy và vô tình va phải một người đàn ông bên cạnh, bị đẩy ra một cách khinh miệt.
Tôi thấy hắn suýt lảo đảo té ngã, may là có chiếc ghế ở phía sau. Tôi tiến lên định vươn tay dìu hắn, nhưng lại chỉ đành đứng bên cạnh nhìn hắn loạng choạng bước ra khỏi quán bar.
Tại cửa ra vào, Chu Minh Khải lại vô tình va phải một phụ nữ trẻ, bị bạn trai của cô ấy đẩy mạnh ngã vào cửa quán bar, phát ra tiếng động lớn.
"So đo gì với một con ma men chứ?" Cô gái kia khuyên nhủ bạn trai, không để ý đến Chu Minh Khải.
Một nam một nữ khoác tay nhau bước vào quán bar, Chu Minh Khải dựa vào cửa một lúc lâu mới có chút tỉnh táo. Hắn tiếp tục đi ra ngoài, vứt áo khoác ở cửa quán bar mà không chú ý.
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, cùng lắm cũng chỉ tầm bảy tám giờ tối. Song vị trí quán rượu không nằm ở đoạn đường sầm uất, rất ít người đi đường, hoàn cảnh như vậy càng tô đậm thêm sự cô độc trong hình bóng Chu Minh Khải.
Hắn vừa đi vừa lấy điện thoại ra, chưa bấm số đã để bên tai, giọng mơ hồ không rõ: "Gia Dương... Tôi uống rượu rồi, tôi rất khó chịu, cậu tới đón tôi được không? Tôi ở..."
Hắn bỗng nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp: "Gia Dương, tôi không biết mình đang ở đâu. Cậu nhanh tới đón tôi đi, được không? Sau này tôi sẽ không cãi nhau với cậu nữa, được không?"
Chu Minh Khải đột nhiên hạ điện thoại xuống kiểm tra trước sau, lúc thì mở khóa, lúc thì tắt màn hình, rồi lại đưa lên tai, "Gia Dương, hình như điện thoại của tôi hỏng rồi. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng cậu nói chuyện nhỉ? Cậu mau đến đón tôi đi, tôi muốn... Về nhà... Hứa Gia Dương, cậu có nghe không! Tôi..."
Chu Minh Khải tiếp tục cằn nhằn liên miên, khiến tôi tâm rất phiền ý rất loạn. Khi quay đầu lại, tôi chợt thấy có hai người đàn ông đang lén lén lút lút đi về phía Chu Minh Khải, trông có vẻ như chuẩn bị xảy ra chuyện gì đó. Tôi sốt ruột, liên tục hô to tên Chu Minh Khải, nhưng hắn không hề nhúc nhích, chỉ biết cầm điện thoại lải nhải linh tinh.
Hai người đàn ông đó bất ngờ xông tới, giật lấy điện thoại của Chu Minh Khải, còn giật mạnh chiếc đồng hồ trên tay hắn xuống, một loạt động tác liên tiếp diễn ra nhanh gọn khiến Chu Minh Khải trong cơn say không kịp phản ứng.
Bọn họ đang chuẩn bị chạy trốn thì một kẻ trong số đó đột nhiên quay về, giật xuống chiếc khuy măng sét trên cổ Chu Minh Khải.
Cơn đau truyền đến từ cổ kích thích Chu Minh Khải phản ứng lại, mặt biến sắc, cơ thể lập tức có phản xạ, chụp phắt lấy tay người đàn ông đó. Nhưng do đã uống quá nhiều rượu, tay hắn không còn sức lực, người đàn ông đó dễ dàng gạt tay hắn, còn quay lại đá mạnh vào bụng hắn.
Chu Minh Khải đã không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo, túm chặt lấy góc áo của người đàn ông, không dám buông tay, giọng nói lộ rõ sự sợ hãi, "Trả Gia Dương lại cho tôi, trả Gia Dương lại cho tôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Si tình nhàm chán nhất - Đỉnh Nhi
General FictionTên gốc: 痴情最无聊 Tác giả: Đỉnh Nhi 鼎儿 Chính truyện: 79 chương Ngoại truyện: 06 chương Nguồn: Tấn Giang Biên tập: Christine Bìa: NaDu Giới thiệu: Mất đi người ấy, là nguyên tội* của ngươi. *Nguyên tội: Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội...