77: Hóa ra người chỉ như một giấc mơ thoáng qua (2)

23 1 0
                                    

Từ khu chung cư đi vào, vòng vèo một đoạn rồi lại đi thêm một quãng, cuối cùng cũng đến dưới tòa nhà cũ nơi tôi từng sống. Có lẽ đã bao năm trôi qua, nhiều người đã quên mất sinh mạng từng rơi xuống mảnh đất trống này. Hoặc có thể thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến, nhưng chắc chỉ là một tiếng thở dài mà thôi.

Tôi theo Chu Minh Khải vào thang máy, hắn ấn tầng hai mươi ba.

Cửa thang máy mở ra ở tầng hai mươi ba. Chu Minh Khải sải bước ra ngoài, tôi chần chừ vài giây rồi cũng đi theo. Đứng ở hành lang có thể nhìn thấy trên cửa nhà tôi có dán một tờ giấy, bên trên viết tên Hứa Viễn Sơn và một số điện thoại tôi chưa thấy bao giờ.

Tôi biết Hứa Viễn Sơn hiếm khi về Liễu Thành vì công việc, còn tôi xưa nay chưa từng trở về. Nếu không phải sau khi chết hồn về quê cũ, ắt hẳn tôi sẽ không bao giờ biết Hứa Viễn Sơn lại để lại thông tin liên lạc của mình trên cửa nhà, dù sao ông ấy cũng xem như người nổi tiếng.

Những điều mà lúc còn sống không biết, thực ra sau khi chết mới biết cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Chu Minh Khải đứng yên chốc lát, đúng lúc hàng xóm bên cạnh ra đổ rác, là một người phụ nữ trung niên tôi không quen biết. Thấy Chu Minh Khải ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ thư sinh nghiêm túc đứng trước cửa, bà dừng bước.

"Có phải Hứa Gia Dương không?"

Đây là người thứ hai nhận nhầm Chu Minh Khải thành tôi.

Người phụ nữ nọ nói tiếp: "Cậu là Hứa Gia Dương à? Tôi mới chuyển đến cách vách ở vài năm nay. Mỗi năm ông Hứa đều sẽ trở về vài lần, nhờ vả hàng xóm láng giềng chúng tôi, nếu thấy cậu thanh niên trẻ tuổi trở về thì hỏi xem có phải con trai ông ấy đã về nhà không."

Chu Minh Khải thành thật trả lời, "Xin lỗi, bác nhận lầm rồi. Cháu không phải Hứa Gia Dương, cháu là người yêu của cậu ấy."

"Cậu là... Người yêu của cậu ta?" Trên mặt người phụ nữ không che giấu nổi sự ngạc nhiên. Những năm gần đây mọi đã cởi mở hơn nhiều về vấn đề đồng tính luyến ái, nhưng hiếm có ai thẳng thắn về xu hướng tính dục của mình như vậy.

Tôi cũng rất kinh ngạc, không ngờ Chu Minh Khải lại nói như vậy. Thực ra chúng tôi không còn là người yêu nữa, trước khi tôi chết, Chu Minh Khải đã đề nghị chia tay với tôi không dưới mười lần, vào lần cuối cùng tôi đã đồng ý.

"Người trẻ tuổi, cậu có thể đến đây, chứng tỏ Hứa Gia Dương cũng nhớ nhà." Người phụ nữ đặt túi rác xuống đất, có ý muốn nói chuyện với Chu Minh Khải thêm chốc lát, "Cậu này, về khuyên nhủ đứa bé đó đi. Cha con nào có thù hận gì qua đêm chứ. Đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể nói không về là thật sự không về được? Cậu không biết đấy thôi, mỗi lần ông Hứa trở về đều phải lần lượt đến từng nhà tầng trên tầng dưới hỏi thăm có ai từng thấy con trai ông ấy trở về không."

Chu Minh Khải đẩy kính, cụp mắt xuống, "Hứa Gia Dương sẽ không quay về nữa."

"Tại sao?" Người phụ nữ khó hiểu hỏi.

"Bởi vì cậu ấy không tìm được đường về nhà." Chu Minh Khải đáp, "Cháu chỉ trở về thăm thay cậu ấy thôi. Chính ông Hứa cũng biết rằng con trai ông ấy sẽ không quay về nữa."

Người phụ nữ nghe không hiểu, không tìm được đường về nhà là sao?

Chu Minh Khải lại gần cửa, xé tờ giấy trên đó, vo tròn nắm chặt trong lòng bàn tay, nói: "Cái này cũng không cần thiết nữa."

Người phụ nữ thấy mình không tiện nói gì thêm, bèn xách túi rác lên và đi vào thang máy.

Cả đời này Hứa Viễn Sơn dùng hết sức lực để theo đuổi tình yêu và tự do, tình thân trở thành chướng ngại vật của ông. Vì một Lâm Thanh Dật, ông có thể dùng tay xé xác bất cứ ai. Tuy nhiên, vào rất nhiều năm sau khi muốn tìm về con trai mình, ông không biết rằng con trai ông, cũng như thời gian, đã một đi không trở lại.

Chu Minh Khải đứng chốc lát rồi cũng tiến vào thang máy. Tôi dựa lên tường thang máy, chợt nhớ tới cảnh tượng rời đi Liễu Thành rất nhiều năm trước, thảm hại không đủ để diễn tả, trái tim tan vỡ thành từng mảnh.

Sau đó, tôi tự mình chắp vá, khâu lại trái tim vỡ tan nát vụn của mình từng chút từng chút, rồi hai tay nâng niu dâng đến trước mặt Chu Minh Khải, nhưng một lần nữa bị hắn ném mạnh xuống đất. Những vết thương cũ cứ thế mưng mủ, không còn khả năng chữa lành nữa.

"Tâm hóa tro tàn" là một cụm từ mà người từng trải sáng tạo ra, và chỉ có người đã trải qua mới biết được nỗi chua xót và tuyệt vọng chất chứa bên trong.

Chu Minh Khải vừa ra khỏi thang máy liền ngất xỉu. Người phụ nữ đổ rác về vừa vặn bắt gặp, thấy hắn xỉu bèn gọi 120.

Thấy Chu Minh Khải đột ngột ngất xỉu, tôi lo lắng luống cuống tay chân ở bên cạnh. Tôi muốn đỡ hắn, lại chỉ có thể nhìn hắn ngã thẳng xuống, xuyên qua thân thể tôi. Chu Minh Khải ở đằng sau hôn mê bất tỉnh, còn tôi lại một lần nữa chứng kiến cơ thể mình biến mất gần hết.

Khi tỉnh lại, Chu Minh Khải đã nằm trong bệnh viện Nhân dân Liễu Thành.

Sốt cao suýt soát bốn mươi độ, cũng khó trách hắn không chịu đựng nổi, phải truyền ba chai nước biển mới tỉnh. Người phụ nữ kia ứng trước tiền thuốc men cho hắn, còn ở bệnh viện chờ hắn tỉnh.

"Thanh niên trẻ tuổi sao lại không biết giữ gìn sức khỏe như thế?" Người phụ nữ nói.

"Cảm ơn bác." Chu Minh Khải nói.

Tôi vẫn đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra, dường như ý thức của tôi đã bắt đầu không rõ ràng.

Chu Minh Khải, có lẽ tôi không thể ở bên anh được bao lâu nữa.

[FULL] Si tình nhàm chán nhất - Đỉnh NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ