63: Đôi câu vài lời mai táng sâu dưới đáy thời gian (2)

32 1 1
                                    

Còn ba ngày là đến kỳ thi đại học, trong lòng tôi đã không có cảm giác gì về nó nữa. Kiểu như đã biết nợ nhiều nên không thèm lo sầu vì lo chẳng kịp, tôi dứt khoát không quan tâm đến việc ôn tập. Vốn dĩ tôi định rủ Triệu Nhị Hầu đi chơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi không muốn học hành chăm chỉ song người ta có thể còn muốn học, nên tôi đã tự mình đi đến quán net.

Tôi luôn nghĩ rằng, khắp toàn bộ Liễu Thành chắc tìm không được mấy người sắp thi đại học mà vẫn có tâm tư lên mạng chơi game.

Lúc chơi game giống như gặp ma ám vậy, mấy ván đầu thua một cách khó hiểu, vừa hồi máu là chết luôn. Thua vài ván rồi đơ máy, gõ gõ đập đập vẫn kẹt cứng ở chỗ này, tôi bực bội đi tìm chủ quán đổi máy khác.

Tôi vừa ngồi xuống trước máy tính mới thì nhận được cuộc gọi từ mẹ của Triệu Nhị Hầu. Lúc tôi ra ngoài, chỉ có mẹ tôi ở nhà một mình, hẳn là dì Triệu tới nhà nói chuyện với mẹ tôi, không biết bà gọi cho tôi có chuyện gì.

Tôi đã quá sợ hãi về việc ly hôn của cha mẹ, không muốn nghe đến bất cứ tin tức gì, nên nhìn thấy số điện thoại của dì Triệu bèn lập tức tắt máy.

Dì Triệu gọi lần thứ hai, tôi lại cắt đứt, còn chuyển sang chế độ im lặng.

Điện thoại yên tĩnh, tôi mở một ván game mới, chưa đến năm phút đã thua. Mở thêm một ván nữa, máy lại bắt đầu lag, khiến tôi bực dọc hồi lâu, cũng không còn tâm trạng đổi máy nữa, cứ ngồi đờ đẫn trước máy tính.

Tôi mở điện thoại lên, có hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ dì Triệu. Có lẽ không nghe nữa thì không ổn, tôi đành phải gọi lại, vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói lo lắng của dì Triệu.

"Gia Dương, thằng nhóc này, sao cháu không nhận điện thoại chứ?"

"Mới nãy không nghe thấy, dì có chuyện gì không?"

"Dì rời khỏi nhà cháu liền gọi ngay cho cháu. Đã qua bao lâu mà cháu mới biết nhận điện thoại hả?"

"Có chuyện gì thì dì cứ nói đi ạ."

"Không phải là cha cháu đã gửi rất nhiều đơn ly hôn về nhà mà mẹ cháu đều làm ngơ sao, hôm nay cha cháu lại đưa cái người họ Lâm đó đến nhà để nói chuyện! Dì không biết họ sẽ nói gì với mẹ cháu, đừng để bà ấy bị kích động nữa."

Tôi giật mình, "Dì nói cha cháu và Lâm Thanh Dật đến nhà cháu..."

"Chứ sao nữa!" Dì Triệu nói, "Sau cha cháu lại có thể làm thế được chứ? Dẫn cái tên họ Lâm đó đến ép mẹ cháu ly hôn, lần đầu tiên nghe nói kẻ ngoại tình lại đưa tình nhân đến nhà! Cháu về xem đi, đừng để mẹ cháu chịu thiệt."

Tôi tắt điện thoại, buồn bực dựa vào ghế. Tôi không muốn về nhà để giải quyết chuyện của họ, muốn mắt không thấy tim không đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu muốn chết.

Không còn cách nào khác, tôi đành tắt máy tính, cầm điện thoại và chìa khóa chạy về nhà.

Quán net cách nhà tôi rất xa, tôi đi bộ hơn hai mươi phút mới đến ngã từ đầu phố. Ở nơi đó, tôi bắt gặp xe của cha tôi. Ông và Lâm Thanh Dật đều trông thấy tôi, xe giảm tốc độ rồi dừng bên cạnh tôi. Hai người còn chưa kịp mở miệng nói gì, tôi đã đi thẳng qua mà không thèm nhìn họ.

[FULL] Si tình nhàm chán nhất - Đỉnh NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ