67: Tình yêu có thể đến bất chợt, nhưng hận thù chẳng khi nào vô cớ (3)

15 0 0
                                    

Vì cố ý câu giờ nên tôi đã nói rất nhiều chuyện không đâu vào đâu với Lâm Thanh Dật. Dường như Lâm Thanh Dật cũng nhận ra điều này, đặt ly cà phê xuống và hỏi: "Em tìm thầy chỉ để nói mấy chuyện này thôi sao?"

"Đều rất đáng tâm sự." Tôi hỏi y, "Không phải sao?"

Lâm Thanh Dật không nói gì. Điện thoại y đổ chuông một tiếng, báo tin nhắn đến, y trả lời hai câu ngắn gọn. Từ chỗ tôi ngồi nhìn qua có thể thấy tên liên lạc trên điện thoại, đó là tin nhắn của cha tôi.

Tôi liếc nhìn điện thoại, chúng tôi đã ngồi trong quán cà phê hơn nửa tiếng. Nếu là bạn bè trò chuyện rồi hẹn gặp lại thì rất bình thường, nhưng với tôi và Lâm Thanh Dật mà nói, ở lâu thêm một giây cũng là giày vò.

Tôi ước lượng thời gian đã gần đến, "Thầy Lâm, có thể cùng tôi đến trường không? Tôi muốn về thăm lại lớp học. Vì cho dù có học lại tôi cũng sẽ tới Thất Trung, sau này sẽ không còn gặp lại nữa."

"Được." Lâm Thanh Dật do dự phút chốc mới đồng ý. Có lẽ y cũng cảm nhận được sự bất thường của tôi, chẳng qua chưa nghĩ ra nguyên nhân.

Ra khỏi quán cà phê, trên đường không còn mấy người, trời vẫn chưa hoàn toàn bị bao phủ bởi đêm đen, song đèn đường đã sáng. Từ tiệm cà phê tới trường Dân Dục thì cổng sau sẽ gần hơn nhiều. Tôi và Lâm Thanh Dật đi vào từ cổng sau của trường, bảo vệ ở đó nhận ra y.

"Thầy Lâm, đã trễ thế này mà còn chưa về à?" Bảo vệ là một bác trai hơn sáu mươi với thân thể rất cường tráng, "Tôi nhớ thầy vừa kết thúc một khóa lớp Mười Hai, còn dạy cả lớp Mười Một nữa à?"

"Tôi cùng học sinh về thăm trường." Lâm Thanh Dật luôn ôn hòa lễ độ với người khác, bảo vệ hay hậu cần ở trường đều có ấn tượng rất tốt về y.

Lúc này bác bảo vệ mới chú ý tới tôi, mỉm cười: "Cậu nhóc trông đẹp trai thật đấy. Sau khi tốt nghiệp sẽ khó quay về, giờ thăm cũng tốt."

"Đúng thế." Tôi nói, "Về sau sẽ không còn cơ hội nữa."

Chúng tôi đang định đi vào, bác bảo vệ ở phía sau dặn dò thêm một câu: "Chín rưỡi phải khóa cổng trường, hai người nhớ phải nhanh chóng ra ngoài nhé. Giáo viên học sinh trọ trong trường đều phải đăng ký cả."

"Được, tôi nhớ rồi." Lâm Thanh Dật quay đầu đáp, "Bác cứ tiếp tục làm việc đi."

Đi qua cổng sau là đến khu ký túc xá của trường, có tổng cộng bốn tòa nhà cho nam và nữ, đi sâu vào bên trong là nhà ăn lớn, hiện tại đã đóng cửa. Đèn đường trong khuôn viên trường khá ít, chứ không sáng ngời như ngoài phố.

Lúc bước ngang qua sân thể dục, Lâm Thanh Dật đột nhiên mở miệng: "Hứa Gia Dương, thầy... Xin lỗi. Thầy không hy vọng xa vời có thể được em tha thứ. Thầy chỉ mong sau này em có thể thuận buồm xuôi gió, vào trường tốt, có công việc tốt."

Tôi nghe thấy nhưng lại không biết trả lời ra sao, đành dứt khoát giả bộ không nghe thấy và tiếp tục đi về phía trước. Xin lỗi không có tác dụng, không hề có chút nào, có những chuyện một khi đã bắt đầu thì không thể quay lại được nữa.

[FULL] Si tình nhàm chán nhất - Đỉnh NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ