20: Những năm tháng của những ngày xưa ấy

35 3 1
                                    

Kỳ thật tôi rất phân vân liệu có nên đi cùng Chu Minh Khải đến buổi họp lớp hay không. Tôi rất muốn xem xem sau ngần ấy năm, những người đó đã thay đổi như thế nào. Thế nhưng nghĩ lại, một hồn ma như tôi cùng đi hóng chuyện làm gì? Người khác không nhìn thấy tôi thì tôi đi có ý nghĩa gì chứ?

Tôi còn đang do dự, Chu Minh Khải và Phùng Đào đã đi garage lấy xe.

Không hiểu sao tôi vẫn đi theo.

Buổi họp lớp được xác định ở một quán karaoke tên Âm Hoàng. Buổi họp lần này do lớp trưởng Lâm Tuyết tổ chức. Tôi nhớ mang máng năm ấy hình như cô cũng trúng tuyển vào một trường đại học danh giá ở thủ đô, cụ thể là trường nào thì tôi không nhớ rõ.

Chu Minh Khải và Phùng Đào dừng xe trước Âm Hoàng. Họ vừa rời xe liền gặp một người phụ nữ trang điểm rất tinh xảo, mặc một chiếc cardigan, trông vô cùng xinh đẹp.

Phùng Đào nhận ra trước, gọi, "Từ Oánh Oánh?"

Thành thật mà nói, tôi không nhận ra chút nào.

Từ Oánh Oánh nhìn hai người đàn ông có ngoại hình và khí chất nổi bật này, liếc mắt một cái là nhớ ra, "Phùng Đào! Chu Minh Khải! Nghe Lâm Tuyết nói các cậu đều ở thủ đô hả, thế nào, gặp lại bạn học cũ có phải là rất vui không?"

Phùng Đào cười nói, "Rất vui."

Từ Oánh Oánh tiếp lời, "Ban nãy mình gọi điện cho Lâm Tuyết. Cậu ấy bảo bên trong đã gần như đông đủ rồi. Lớp chúng ta ở thủ đô, ai có thể liên lạc đều ở đây, nhanh vào đi!"

Phùng Đào cười cười, "Đi thôi."

Chu Minh Khải đi phía sau hai người, tiến vào phòng đặt riêng.

Căn phòng rất lớn, ánh đèn vàng nhạt mang theo chút ấm áp. Nam nam nữ nữ bên trong có hơn mười người, người thì đang ca hát, người thì đang túm năm tụm ba nói chuyện.

Thiếu niên trở thành đàn ông, thiếu nữ trở thành phụ nữ.

Tôi hơi ngẩn ngơ, cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như một lần nữa đẩy cửa bước vào phòng học lớp 12/7. Các chàng trai cô gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng giống thời cấp ba, làm bài, nô đùa, tất cả đều chưa từng thay đổi. Đáng tiếc, trong phòng karaoke có người đang hát, "Năm đó cô gái yêu thích gả cho tên họ Vương nhà bên, cô có hạnh phúc không...". Một câu, kéo tâm tư tôi trở lại.

Cửa mở ra, Lâm Tuyết tiến lên đón trước, vừa ôm ấp vừa bắt chuyện. Có thể thấy những năm qua cô đã có rất nhiều kinh nghiệm, có thể trò chuyện với bất kỳ ai, gặp ai cũng rất nhiệt tình.

"Trời ạ, năm đó mình đã biết Chu Minh Khải đẹp trai rồi." Lâm Tuyết nói, "Làm sao hiện tại Phùng Đào cũng đẹp trai thế? Nghe nói hai người các cậu cùng thành lập công ty, làm việc với nhau có phải là sắc đẹp cũng đồng thời tăng lên không hả?"

Chu Minh Khải vẫn mang dáng vẻ mệt mỏi. Trái lại, Phùng Đào khá thích ứng với trường hợp này. Gã giả vờ tức giận nói với Lâm Tuyết, "Cậu nói vậy mình không thích nghe đâu nhé. Nâng Minh Khải nhằm giẫm mình hả?"

Lâm Tuyết hờn dỗi, "Nào có!"

Bốn người đứng tán gẫu ở cửa, đương nhiên Chu Minh Khải gần như không mở miệng nói chuyện, toàn là Phùng Đào giúp hắn ứng phó.

[FULL] Si tình nhàm chán nhất - Đỉnh NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ