Ngoại truyện 02 | Dưới tán hoa - Hãm Không Đảo 04 | Trí nhớ biến mất

16 1 0
                                    

Ngoại truyện 2 | Dưới tán hoa – 04: Trí nhớ biến mất


Author: Émilie

Genre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), Boylove, Hurt/Comfort

Rating: K

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi.

Summary:

Một ngày nọ, Hãm Không Đảo phát hiện ra một hòn đảo nở hoa. Sở dĩ gọi là hòn đảo nở hoa là vì thời điểm người trên Hãm Không Đảo tìm thấy hòn đào kì lạ ấy là quãng xuân về, trên đảo có một rừng hoa hạnh, hoa anh đào, hoa hải đường, các loài hoa cánh mỏng khoe sắc. Từ xa nhìn lại, trông cả hòn đảo như đang ngập trong sắc hồng phấn dịu dàng.

Thế nhưng Ngũ Thử nói rằng hòn đảo ấy không bình thường, giống như Thận Lâu giữa biển, đột nhiên nổi lên không lý do. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường đã lên đảo rất nhiều lần để kiểm tra liệu có cơ quan nào dó khiến cả hòn đảo sẽ ngay lập tức biến mất hay không, thế nhưng không hề có. Hòn đảo ấy cứ thản nhiên xuất hiên trước mặt mọi người, không hề biến mất, cũng hoàn toàn không có nguy hiểm hay bất kỳ thứ gì đáng nghi ngờ.

Cho tới một ngày, Ân Hậu và Khương Hi tới Hãm Không Đảo nghỉ ngơi, Khương Hi nói rằng hòn đảo này rất quen, giống như y đã gặp trong mộng.

.

.

.

Một ngày bình thường ở Hãm Không Đảo là đường chân trời le lói sắc hồng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sẽ cùng so chiêu trên ngọn đồi phía xa xa. Thi thoảng ảnh vệ ở đảo Tiêu Dao của Triệu Phổ phía bên cạnh cũng sang ồn ào so chiêu rồi ăn ké mấy miếng. Mà từ ngày Thiên Ma Cung được sắp xếp một biệt viện riêng thì sáng này Thanh Hoàng Quỷ Bà cũng dậy sớm làm cơm cho Khương Hi ăn, từ hải sản tới sơn hào hải vị, trân kỳ dị bảo gì cũng muốn đút cho y. Khương Hi không thể béo lên nhưng ngày nào cũng có cảm giác mình được cho ăn no một bụng vui vẻ và hạnh phúc.


Từ khi họ tới Hãm Không Đảo tới nay đã là một tuần, trừ đi thời gian Khương Hi bị bệnh, nằm tĩnh dưỡng thì Ân Hậu tính là đã bốn, năm ngày gì đó kể từ khi ông gặp người mà là chủ nhân của phần ký ức trong đầu Khương Hi kia, ông không thấy mình tiến vào mộng cảnh. Sau đó ông cũng dần coi như việc đó có thể là một giấc mơ, hoặc do ông tưởng tượng ra. Ông tính là đợi thêm khoảng một hai hôm nữa, sức khỏe của Khương Hi bình phục hoàn toàn rồi, họ sẽ lên đảo, sắp xếp lại một số đồ đạc, có thể khám phá thêm một vài bụi hoa và đi tìm thứ sinh vật lưu giữ ký ức đã xuất hiện trong mơ của Khương Hi.

Nếu như trong trường hợp họ có thể giải quyết được mấy vấn đề trong mơ thì tốt, mà không thể giải quyết vấn đề trong mơ của mình thì cũng không sao cả. Thú thật thì việc tự do đi lại trong tiềm thức của đối phương cũng không phải là việc gây ra cho họ sự mệt mỏi hay chán chường, chỉ đơn giản là họ thẳng thắn và không giấu diếm quá khứ với đối phương mà thôi.

[Fanfiction] Bóng hoa trong nước, bóng người trong timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ