Ngoại truyện 02 | Dưới tán hoa - Hãm Không Đảo 08 | Điều trách nhiệm không hiểu

4 0 0
                                    

Ngoại truyện 2 | Dưới tán hoa – 08: Điều trách nhiệm không hiểu


Author: Émilie

Genre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), Boylove, Hurt/Comfort

Rating: K

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi.

Summary:

Một ngày nọ, Hãm Không Đảo phát hiện ra một hòn đảo nở hoa. Sở dĩ gọi là hòn đảo nở hoa là vì thời điểm người trên Hãm Không Đảo tìm thấy hòn đào kì lạ ấy là quãng xuân về, trên đảo có một rừng hoa hạnh, hoa anh đào, hoa hải đường, các loài hoa cánh mỏng khoe sắc. Từ xa nhìn lại, trông cả hòn đảo như đang ngập trong sắc hồng phấn dịu dàng.

Thế nhưng Ngũ Thử nói rằng hòn đảo ấy không bình thường, giống như Thận Lâu giữa biển, đột nhiên nổi lên không lý do. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường đã lên đảo rất nhiều lần để kiểm tra liệu có cơ quan nào dó khiến cả hòn đảo sẽ ngay lập tức biến mất hay không, thế nhưng không hề có. Hòn đảo ấy cứ thản nhiên xuất hiên trước mặt mọi người, không hề biến mất, cũng hoàn toàn không có nguy hiểm hay bất kỳ thứ gì đáng nghi ngờ.

Cho tới một ngày, Ân Hậu và Khương Hi tới Hãm Không Đảo nghỉ ngơi, Khương Hi nói rằng hòn đảo này rất quen, giống như y đã gặp trong mộng.

.

.

.

Ân Hậu từ lúc luống cuống khi thấy Khương Hi khóc cho tới hiện tại, nhìn người dưới lòng bàn tay dần ổn định lại thì ông đều hành động theo bản năng. Không phải thói quen của cơ thể, không phải ký ức trước đó ra sao mà dùng bản năng cảm nhận biến hóa tâm lý của Khương Hi, rồi mặc kệ cánh tay mình đưa lên, ôm lấy tai y, ngăn cản y với hết thảy ồn ào và hỗn độn ngoài kia. Ân Hậu không hiểu vì sao lại thế, chỉ mơ hồ nghĩ rằng, những thứ đó làm hại tới Khương Hi.

"Không sao rồi.", không biết là bao lâu, Khương Hi mấp máy môi, nói với Ân Hậu.


Y khẽ cử động, để Ân Hậu rời tay khỏi tai mình, sau đó y cũng không nhìn Ân Hậu, chỉ kéo chăn lên, rúc mặt vào trong chăn. Ân Hậu thấy thế thì áy náy tràn đầy lồng ngực, bây giờ chỉ nghe tiếng thở khẽ khàng của y cũng đủ khiến ông bối rối. Tính ra từ hôm Ân Hậu bị thương tới giờ, Khương Hi vẫn luôn ở bên ông, chỉ là y không nói chuyện với ông mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu là ông thì ông cũng chẳng thèm nói chuyện. Làm sao mà có thể chịu nổi cảnh người yêu thương mình lại phát ngôn toàn câu vô tri câu nào câu nấy đâm vào tim mình như thế. Đấy là chưa kể, y rất cẩn thận tỉ mỉ, thuốc men kiểm tra mấy lần liền mới đưa cho ông. Ngoài lý do y là thầy thuốc mẫn cán, có lẽ còn là thói quen khi hai người ở với nhau. Sự tỉ mỉ và cẩn trọng ấy khiến Ân Hậu bị thu hút, y không cần nói ra cũng đủ để ông hiểu được, bản thân mình quan trọng với y tới nhường nào.

Ân Hậu không còn liên kết cơ thể với y, không còn ký ức, chẳng còn điều gì bấu víu vào để ở cạnh y, thế nhưng tại thời điểm Khương Hi cúi đầu nói không sao, có một cái gì đó thôi thúc ông. Mất thì làm laị, sụp đổ thì xây lại, chỉ có điều, phần mất đi ấy khiến chính ông cũng có cảm giác mình không thể mang đến cho Khương Hi một cảm giác yên ổn trọn vẹn. Nhưng mà thế thì cũng chẳng ngăn được Ân Hậu cúi đầu xuống, đỡ lấy nỗi đau của y. Ân Hậu chần chừ, đưa tay lên, hạ tay xuống, nhìn Khương Hi chỉ cụp mắt xuống chư không hề ngủ, ông luồn tay vào tóc y, khe xoa đầu.

[Fanfiction] Bóng hoa trong nước, bóng người trong timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ