Ngoại truyện 02 | Dưới tán hoa - Hãm Không Đảo 09 | Hoa hạnh say tình

6 0 0
                                    

Ngoại truyện 2 | Dưới tán hoa – 09: Hoa hạnh say tình


Author: Émilie

Genre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), Boylove, Hurt/Comfort

Rating: K

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi.

Summary:

Một ngày nọ, Hãm Không Đảo phát hiện ra một hòn đảo nở hoa. Sở dĩ gọi là hòn đảo nở hoa là vì thời điểm người trên Hãm Không Đảo tìm thấy hòn đào kì lạ ấy là quãng xuân về, trên đảo có một rừng hoa hạnh, hoa anh đào, hoa hải đường, các loài hoa cánh mỏng khoe sắc. Từ xa nhìn lại, trông cả hòn đảo như đang ngập trong sắc hồng phấn dịu dàng.

Thế nhưng Ngũ Thử nói rằng hòn đảo ấy không bình thường, giống như Thận Lâu giữa biển, đột nhiên nổi lên không lý do. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường đã lên đảo rất nhiều lần để kiểm tra liệu có cơ quan nào dó khiến cả hòn đảo sẽ ngay lập tức biến mất hay không, thế nhưng không hề có. Hòn đảo ấy cứ thản nhiên xuất hiên trước mặt mọi người, không hề biến mất, cũng hoàn toàn không có nguy hiểm hay bất kỳ thứ gì đáng nghi ngờ.

Cho tới một ngày, Ân Hậu và Khương Hi tới Hãm Không Đảo nghỉ ngơi, Khương Hi nói rằng hòn đảo này rất quen, giống như y đã gặp trong mộng.

.

.

.

Thực ra trong mối quan hệ của họ, cho tới một vài ngày sau, vẫn không có cái gì gọi là cải thiện cả. Khương Hi thì từ từ dưỡng bệnh, nguyên cả Thiên Ma Cung và Ân Hậu canh y như là cọp rình mồi, y muốn nhón ra linh lực cũng khó chứ đừng có nói đến làm bất kỳ pháp thuật gì như là thực hóa hư cảnh, mà Ân Hậu dùng hết mọi cách để nhớ ra nhưng không thể nhớ. Ông cũng có ý lảng tránh y. Đừng nhìn Khương Hi như thế mà nghĩ rằng y là người hồ đồ, y là thầy thuốc, y có đầy đủ khả năng để biết ngày hôm đó Ân Hậu đã lịm đi mất một lúc, sau đó giả bộ đùa giỡn với y. Mà Ân Hậu cảm thấy sâu sắc có một ràng buộc gì đó bên trong cơ thể này, không cho phép ông nói ra điều đó, nó chỉ thôi thúc ông không cho Khương Hi dùng linh lực. Ông không giải thích được, nhưng đủ khôn ngoan để hiểu rằng nếu Khương Hi hỏi xoáy về những điều kỳ lạ xảy ra đối với ông, y chắc chắn sẽ biết cái gì đó.


Ân Hậu không có cách nào từ chối hay cưỡng lại sự truy hỏi của Khương Hi, ông đoán là trước đây cũng thế. Tên nhóc này rất sắc bén, Ân Hậu tin rằng y sống với mình đủ lâu để hiểu được những điều ông không chịu nói, nên trong đa phần cuộc trò chuyện, ông đều lảng tránh mà Khương Hi chắc chắn không hề hài lòng với thái độ này.

"Ân Hậu, có phải ông đang giấu diếm tôi điều gì không?"

"Có, nhưng ta thực sự không nói được cho ngươi, nếu có cần thì khi trí nhớ ta trở lại, ta sẽ kể lại, thế có được không?"

Đương nhiên là không được, nhưng cuộc trò chuyện của họ thường kết thúc như thế, Khương Hi bực tức rời đi, Ân Hậu nhìn theo bóng lưng y mà thở dài. Khương Hi không mở lòng với một người xa lạ trong hình hài thân quen, mà Ân Hậu thì càng không mở lòng với người xa lạ, cả về hình hài, cả về tính cách. Đôi bên thăm dò lẫn nhau, cả tuần trời vẫn cứ thăm dò trong những cái chạm nhẹ khe khẽ an ủi nhau vào buổi đêm nhưng lại xa cách và khách sáo vào buổi sáng.

[Fanfiction] Bóng hoa trong nước, bóng người trong timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ