Chương 1002: Đánh Bắc Cương (39)

50 5 0
                                    


Liễu Xa nhìn bóng dáng Liễu Chiêu xa dần, khẽ than một tiếng.

 Ông nhìn qua cô gái kia, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của cô ta, trong lòng ông cảm thấy chán ghét.

"Người đâu, đưa cô ta..."

Liễu Xa còn chưa nói xong đã nhíu mày, cơ thể hơi lảo đảo, phải dùng một tay chống bàn mới không ngã xuống.

Sau một lát, chân mày của Liễu Xa mới giãn ra, chỉ là gương mặt vẫn còn chút phiền muộn.

Người hầu không nghe được lời ông căn dặn, cố lấy hết can đảm nhắc nhở một câu.

"Lão gia?"

Liễu Xa liếc nhìn cô gái kia với vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: "Lột da cô ta rồi ném bừa đến một chỗ nào đó là được..."

Cô gái kia vừa nghe xong liền sợ đến mức nằm liệt dưới đất.

Trước đó chỉ nói đánh gãy tay chân và cắt lưỡi, sao bây giờ lại muốn lột da mình chứ? 

Liễu Xa giơ tay day ấn đường, một tay chống lưng, muốn đứng lên đi vào phòng sau.

Đột nhiên ông nghĩ đến điều gì đó nên lại nói thêm: "Đúng rồi, nhớ móc mắt của cô ta trước đã..."

Móc, móc mắt?

Cô gái kia sợ tới mức trợn trừng mắt, giãy giụa kịch liệt, nhưng cô ta đã bị người ta trói chặt, sao có thể thoát được chứ? 

Chờ tới khi Liễu Chiêu biết được kết cục cuối cùng của cô gái kia, cho dù cậu đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải rùng mình.

"Ta phải viết một lá thư cho a tỷ, giải thích ngọn nguồn việc này..."

Liễu Chiêu sợ đến mức tay cầm bút cũng run rẩy, cậu có cảm giác mình mới là người bình thường nhất trong nhà.

Phụ thân mặt ngoài ôn hòa nhưng ra tay tàn nhẫn. A tỷ bề ngoài phóng khoáng lại giết người như ngóe. Duy nhất chỉ có cậu vẫn luôn chỉ biết khiếp sợ.

Vừa hay Điệp di nương tới gặp cậu, thấy phản ứng của cậu như vậy thì bật cười: "Bây giờ con đã biết sợ rồi sao?" 

Nếu Liễu Chiêu làm theo sự sắp xếp của bà thì có thể nhanh chóng mượn cớ ra ngoài ở riêng, cần gì phải ở đây nơm nớp lo sợ như thế chứ.

Thần tiên đánh nhau, người thường như cậu dám nhúng tay vào sao? 

Liễu Chiêu cười gượng nói: "Sợ thì có sợ, nhưng con có sợ đi nữa thì có một số việc vẫn phải làm thôi."

Cậu gửi thư đi. 

Liễu Chiêu tình nguyện chỉ làm con vợ lẽ bình thường, chờ ăn chờ uống chờ chết cũng tốt hơn so với việc nơm nớp lo sợ, cầu mong được may mắn sống sót.

Thư của cậu còn chưa đến tay Khương Bồng Cơ, cán cân của cuộc chiến Bắc Cương đã hoàn toàn nghiêng về phía cô...

Sau cuộc chiến ở sông Tư Thủy, Bắc Cương lại nghênh đón một lần thất bại cực lớn.

Lần thất bại này phải nhắc tới sự bố trí lạc quan quá mức của Bắc Cương...

Khương Bồng Cơ phái người âm thầm theo dõi bộ lạc mới quy hàng, quả nhiên phát hiện không ít điểm kỳ lạ, cơ bản có thể xác định được bọn họ chỉ giả vờ quy hàng.

Lý Uân biết được sự thật thì tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, chủ động ra khỏi hàng xin giết giặc.

Nếu không đánh đám rùa này đến mức ngay cả bà nội rùa cũng không nhận ra, tên anh sẽ không còn là Lý Uân nữa mà phải viết ngược lại.

Phù Vọng có chút động lòng, gần đây gã đã nhịn đến mức khó chịu. Bản thân là tướng quân lại không thể mặc sức đánh đánh giết giết, vậy có khác gì với một con cá muối mất đi giấc mơ của mình? 

(Quyển 6) Hệ Thống Livestream của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương CôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ