Chương 1024: Nhổ cỏ tận gốc (2)

36 2 0
                                    


Tuy nói tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của bệ hạ, thậm chí là kết quả do bệ hạ cố ý dẫn dắt.

Nhưng Vệ Từ vừa nghĩ tới người kia ám sát bệ hạ vào ngày sinh ra Phúc Thọ, anh lại không kiềm chế được căm hận trong lòng...

Anh làm sao có thể không hận được?

Chỉ suýt nữa, chỉ suýt chút nữa một xác hai mạng...

Người dẫn đầu Hồng Liên Giáo khiến bệ hạ khó chịu không phải ai khác, mà chính là "con cá lọt lưới" khi bệ hạ đánh Bắc Cương, tàn sát con cháu quý tộc Bắc Cương đã vô ý quên mất.

Vệ Từ tự mình chịu trách nhiệm tra hỏi, cho nên biết rõ thân thế của người kia.

Cháu ngoại của trí giả Ngột Lực Bạt.

Tính toán thời gian, bây giờ người này cũng đã chín mười tuổi rồi...

Anh đang nghĩ ngợi thì thấy Phù Vọng lật mạnh mành vải lên.

"Vệ quân sư đúng là dự đoán như thần, lão già hầu hạ Ngột Lực Bạt đã khai... khi Ngột Lực Bạt mười sáu tuổi thật sự làm cho một cô gái du mục có thai và sinh ra một đứa con gái được giao cho lão thần trong gia tộc nuôi nấng, sau đó được Ngột Lực Bạt lén gả cho chi thứ của hoàng đình." Phù Vọng đi quá nhanh nên hơi thở có phần gấp gáp, trán xuất hiện vài giọt mồ hôi: "Tuy nói là chi thứ của hoàng đình, nhưng đó chẳng qua chỉ là con riêng của đại vương Bắc Cương trong dân gian, cho nên trong gia phả của hoàng đình cũng không ghi chép về người này... Suýt nữa thì ta đã bỏ sót nhà đó..."

Vệ Từ lạnh lùng hỏi: "Có bắt được người không?"

Phù Vọng nhếch mép lên, nói: "Khi ta phái người qua, cả nhà bọn chúng còn đang định trốn. Mấy người lớn trong nhà thấy trốn không thoát nên đều tự sát. Nhưng không phải quân sự nói nhà bọn chúng còn có một bé trai sao? Ta đã cẩn thận lục soát một lúc..."

Đứa bé kia nhìn cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng dáng vẻ đần độn, không có vẻ gì là "người giúp Bắc Cương hưng thịnh trở lại" cả.

"Đứa trẻ đâu?" Vệ Tử hỏi.

Nếu chưa giết được người này, sau này chắc chắn sẽ tạo thành họa lớn.

"Dẫn người lên!" Phù Vọng nói vọng ra ngoài, binh lính dẫn theo một đứa trẻ béo mập bị trói chặt bước vào.

Vệ Từ híp mắt lại, đứng dậy đi vài bước tới trước mặt đứa trẻ này, giơ tay lên nắm lấy cằm nó, cẩn thận quan sát.

"Không phải đứa trẻ này... Đứa trẻ này là giả..." Vệ Từ nói rất chắc chắn: "Đứa thật bị đánh tráo rồi."

Phù Vọng kinh ngạc: "Đây không phải là thật sao?"

"Đứa bé này là con trai của người hầu có gương mặt không hề sang quý, cha mẹ đều là nô lệ, sao có thể là người mà Từ cần tìm chứ?"

Tuy nói "con cá lọt lưới" trong kiếp trước của Vệ Từ là thanh niên đã hơn hai mươi tuổi có gương mặt khác với đứa trẻ mười tuổi, nhưng không thể không có nét tương đồng nào.

Anh nhìn gương mặt của người này liền biết gia tộc mấy đời đều nghèo hèn, không thể nào là cháu ngoại của Ngột Lực Bạt.

Mặt Phù Vọng trầm xuống: "Thật vậy sao?"

Vệ Từ nói: "Tra hỏi thằng nhóc này sẽ biết thôi." 

Phù Vọng lại rút kiếm gác lên trên cổ thằng bé béo mập, cố ý đe dọa, quả nhiên thằng bé khai ra ngay.

"Đáng chết..."

Phù Vọng tái mặt, đám thuộc hạ làm việc không nghiêm túc, quả nhiên vẫn phải tự mình ra tay mới được.

Gã dẫn theo người chạy tới, tìm theo manh mối hơn một canh giờ, cuối cùng tìm được chính chủ trong một hố xí ở vùng thôn quê.

Hố xí này không thấp, cao gần bằng kích thước của một người trưởng thành, Phù Vọng tuyệt đối không ngờ được thằng bé sẽ trốn ở chỗ này.

"Thật đúng là một thằng nhóc đáng sợ, không hổ danh là cháu ngoại của lão thất phu Ngột Lực Bạt kia. Hố phân kia đầy giòi bọ và ruồi, khi thấy chúng ta qua lục soát, không ngờ thằng nhóc này lại nhảy xuống đó ẩn nấp. Nó cũng không sợ bị chết chìm trong phân à... Còn nhỏ tuổi đã có thể giữ được bình tĩnh như vậy, quả thật đáng sợ." 

(Quyển 6) Hệ Thống Livestream của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương CôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ