Chương 84: Yêu đừng chia ly

2.6K 63 0
                                    

  Đến khi tìm được cửa vào Thủy Nguyên Cốc, cô hổ nhỏ hôm qua tràn đầy tự tin nói sẽ vào đó một mình bắt đầu quyến luyến.

Mắt thấy cửa động tối mù mù của Thủy Nguyên Cốc ấy càng lúc càng nhỏ, cũng càng ngày càng xa mà Duyệt Nhi vẫn còn vùi mình trong ngực Tức Mặc Ly, thế nào cũng không đành lòng. Hai lỗ tai be bé ủ rũ cụp xuống, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ: "Mặc Ly, ta không nỡ xa chàng."

Tức Mặc Ly cũng không có ý buông tay: "Ta độ linh lực cho nàng."

Thất Mệnh:...

Thế nhưng lần này mỹ nam kế đã không phát huy tác dụng.

Duyệt Nhi ôm cổ Tức Mặc Ly, nhanh chóng hôn bên trái một cái, bên phải một cái, lại mau lẹ nhảy khỏi vòng ôm của y, dựa theo linh thức đi về phía cửa động của Thủy Nguyên Cốc, đến trước cái động tối om, Duyệt Nhi dừng lại, quay đầu xoay gương mặt nhỏ nhắn về phía Tức Mặc Ly rồi lại quyết đoán xoay người, lần này thật sự kiên định chạy vào trong Thủy Nguyên Cốc.

Mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng dáng vẻ khi Duyệt Nhi đứng ở cửa động quyến luyến quay đầu vẫn khiến Tức Mặc Ly kích động đến độ muốn tiến đến ôm lấy nàng. Mắt thấy bóng dáng nhỏ xinh trắng nõn ấy biến mất nơi cửa động tối om, cửa động tức thì liền khép lại, bầu trời trong nháy mắt tĩnh lặng đến độ không có bất kỳ điểm bất thường nào, tựa hồ như mọi chuyện đều chỉ là ảo giác.

Trong lòng Thất Mệnh hết sức hoài nghi, có vẻ như Thủy Nguyên Cốc mà người người muốn tìm, nói nghe ra thì dễ, nhưng nhiều người tìm suốt mấy vạn năm mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy, nhưng Lạc Thủy Thượng thần dường như lúc nào cũng biết được nơi nó xuất hiện, muốn tìm nó lúc nào cũng sẽ tìm được. Theo lý mà nói, với tác phong trước giờ của y, sao lại chịu để Duyệt Nhi đi vào nơi nghe nói là cửu tử nhất sinh như vậy chứ?

Rất nhiều nghi vấn nhưng Thất Mệnh chỉ có thể xác định một điều, Lạc Thủy thượng thần cũng không phải đơn giản như bề ngoài cho thấy, tiểu công chúa nhà mình hình như cũng có rất nhiều bí mật.

Mà nghĩ nhiều thế làm gì chứ? Thất Mệnh lắc lắc đầu, hiện giờ thù diệt tộc Tử hổ đã được báo, việc y cần làm bây giờ chỉ là chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để cô hổ nhỏ ấy tiêu thỏa thích. Y cuối cùng cũng hiểu được đôi chút vì sao Doanh Châu lại dễ dàng quy phục Duyệt Nhi, trừ bỏ nguyên nhân Ôn Chi Hàn có cảm tình đối với Duyệt Nhi, càng đáng nói hơn là Duyệt Nhi nhất định có thể dẫn dắt họ tiến xa hơn, mà nàng cũng chẳng phải là kẻ lộng quyền, truy cứu sự việc cũng giản đơn.

Người hợp tác tốt như vậy, Doanh Châu sao có thể để Bồng Lai độc chiếm chứ?

Tức Mặc Ly vẫn đứng bất động bên vách đá cuồng phong dữ dội, nhìn vào khoảng không rất lâu. Vừa phất tay thì đã trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nháy mắt xuất hiện nơi không gian phía trước, khi ấy nàng đang chậm rãi chạy trên thảo nguyên bao la ngút tầm mắt, chung quanh thỉnh thoảng xuất hiện mấy con quái vật mặt mày xấu xí dữ tợn, may mắn là nàng không nhìn thấy, chỉ nghe được hơi thở liền lánh xa.

Thất Mệnh: ...Chả trách Lạc Thủy Thượng thần lại để nàng đi...

Bỗng dưng, từ trong ảo ảnh truyền đến một giọng nói già nua cổ lậu, thô dày mạnh mẽ đến độ như thể giọng nói ấy phát ra từ lòng đất: "Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Đôi mày dài của Tức Mặc Ly khẽ nhíu, không nói lời nào.

Giọng nói cổ kính ấy lại có chút thất vọng: "Tôn thượng, đùa chút thôi mà, đã lâu không gặp như vậy... Ngài không thể nhiệt tình chút được sao? Hồi ấy ta đã chiếu cố Ngài hơn ngàn năm..."

Lần này Tức Mặc Ly mới nói: "Lạc Thủy Thần quân."

Giọng nói ấy đã mềm xuống: "Lạc Thủy Thần quân, Ngài gửi gắm tiểu cô nương này vào đây là thật sự muốn rèn luyện hay là..." Vẫn là trải qua trui rèn thì mới có được linh lực nhỉ?

Ánh mắt Tức Mặc Ly không hề rời khỏi bóng dáng nhỏ nhắn trong ảo ảnh, nghe thấy lời này, thanh âm như suối trong chảy qua ngọc thạch không chút cảm xúc: "Ngươi nói xem?"

Tiếng nói ngưng bặt, giống như không ngờ câu trả lời lại như vậy, y biết tôn thượng đối với tiểu cô nương này có gì đó đặc biệt, nhưng lại không biết đặc biệt đến mức độ nào, vì vậy câu "Ngươi nói xem" này của Tức Mặc Ly khiến ông lão nhiều tuổi này lúng túng, trầm mặc hết nửa ngày mới nói: "Tra tấn dữ dội, hay dịu dàng yêu thương?"

Tức Mặc Ly nhíu nhíu hàng mày dài: "Vu Sơn, mấy vạn năm nay ở Ma thành có thoải mái không? Hay là cảm thấy nhiệm vụ bảo vệ Thủy Nguyên Cốc này quá nhàn nhã? "

Giọng nói ấy chính là của người bảo vệ Thủy Nguyên Cốc, cũng chính là Vu Sơn- người nắm quyền lực cao nhất Thủy Nguyên Cốc, nghe thấy lời này của Tức Mặc Ly, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng cảm giác được ông ấy đang run rẩy trong Thủy Nguyên Cốc: "Lạc Thủy Thần quân, Ngài đừng đùa chứ, tôi sẽ cẩn thận yêu thương, nhất định yêu thương hết lòng..."

Hàng mi dài rợp của Tức Mặc Ly khẽ chớp, trong lòng Vu Sơn kêu rên, đành nói: "Là sự yêu thương đối với cháu gái ruột thịt, quyết không để nàng ấy rơi một sợi tóc, nhỏ một giọt máu, Tôn thượng, à không, Lạc Thủy Thần quân, Ngài hài lòng rồi chứ?"

Tức Mặc Ly gật gật đầu, Vu Sơn thấy y đã không còn dặn dò gì, đang chuẩn bị cẩn cẩn thận thận biến mất thì lại nghe thấy giọng nói của Tức Mặc Ly: "Để nàng vui chơi thoải thích nhưng vẫn có được sự rèn luyện thích hợp, ngươi nên hiểu việc cần làm là gì. Nếu như nàng ra ngoài nhưng lại chịu mảy may tổn thương nào, bản thân ngươi sẽ hôi phi yên diệt."

Vu Sơn run rẩy, cẩn thận nhìn tiểu cô nương đang thong thả lăn người trên thảo nguyên, lại nhìn dung mạo như họa của Tức Mặc Ly, nhất thời nước mắt tuổi già lã chã, đành nói: "Lạc Thủy Thần quân nếu như không an tâm, mỗi ngày Ngài cứ tự nhiên mở kết giới này để tận mắt giám sát."

Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đang vui vẻ lăn trên nền cỏ xanh xanh, đôi đồng tử đen như mực càng lúc càng tĩnh lặng, trong lòng không rõ là tư vị gì, Duyệt Nhi dường như một chút cũng không nhớ y nhỉ. Nhưng thấy nàng chơi đùa vui vẻ như vậy, trong lòng càng thư thái.

Lúc này, một con quái vật to lớn khổng lồ xuất hiện bên cạnh Duyệt Nhi, chính là Thượng cổ thần thú Thao Thiết 1, Duyệt Nhi nghe thấy chấn động ầm ầm trên mặt đất, ngưng việc lăn lộn, trong đôi mắt to tròn đều là nét kinh hãi, nàng không nhìn thấy đối thủ đang tiến về phía mình, làm sao đây làm sao đây? Duyệt Nhi nhanh chóng lo lắng gần chết, cơ thể nhỏ nhắn đành từng bước từng bước lùi về sau.

1: ác thú phàm ăn trong truyền thuyết. Trên chung đỉnh thời cổ đại thường khắc hình đầu ác thú này để trang trí. Theo như thì phía cực nam của thần châu có một loài ác thú, bốn mắt, da đen, cổ dài, bốn chân, tính tình hung hãn, cực kỳ phàm ăn. Trong "Thần dị kinh – Tây Nam hoang kinh" thì lại ghi rằng phía Tây Nam có một con vật mình nhiều lông, đầu heo,cực kỳ tham ăn, tích nhiều tài của nhưng không dùng, thường cướp lương thực, ỷ mạnh hiếp yếu, tên gọi Thao Thiết. Theo lại ghi: "Thao Thiết, tên một loài thú, thân trâu, mặt người, mắt bên dưới nách, ăn thịt người."

Nơi thảo nguyên bao la ngút tầm mắt, quái vật Thao Thiết to cỡ một căn phòng bình thường của phàm gian đang chậm rãi áp sát lại gần thân thể nhỏ nhắn, mũi nó ngửi trái ngửi phải, gầm gừ mở cái miệng to đầy máu, đang định đem mỹ vị mấy trăm năm chưa từng thấy nuốt vào trong bụng.

Tức Mặc Ly hốt hoảng, bàn tay ngưng tụ thần lực, chuẩn bị đánh vào ảo cảnh. Vu Sơn sợ hãi toát mồ hôi lạnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng bay lên truyền lệnh cho Thao Thiết, gấp gáp nói: "Lạc Thủy Thần quân, Ngài động thủ như vậy, Thủy Nguyên Cốc sẽ bị phá hủy đấy, mặc dù Ngài không quan tâm đến suối nguồn của linh lực thiên địa này, nhưng vẫn phải để lại đường sống cho ta chứ? Đám lão già Thiên đạo đó cũng không phải dễ đối phó."

Tức Mặc Ly mắt thấy Thao Thiết nghe lệnh của Vu Sơn ngoan ngoãn đứng yên không dám manh động, quang cầu trong tay chớp mắt liền biến mất: "Sau này ta sẽ không mở kết giới quan sát nàng nữa, ngươi nhớ lời nói ngày hôm nay."

Dứt lời thì đạp không rời đi, bóng áo trắng đã hướng về phía Thần giới.

Ảo cảnh cũng từ từ biến mất giữa không trung, Thất Mệnh đưa mắt nhìn bóng dáng Tức Mặc Ly mất hút nơi chân trời, lại quan sát khoảng không không có chút biến hóa nào thì cũng xoay người đi về hướng Tô Nhục Nhục tửu lâu, trong lòng thầm than, chả trách Lạc Thủy thượng thần an tâm để Duyệt Nhi một mình vào trong.

Không đảm bảo Duyệt Nhi một sợi tóc cũng không bị thương tổn, ngài ấy lý nào lại dễ dàng chịu cho bảo bối trong tay mình đi chịu khổ?

Mà bên trong Thủy Nguyên Cốc, Duyệt Nhi lúc này đã từ trong ngây dại hồi phục lại tinh thần. Sợ quá đi, vừa rồi nàng cảm giác được nguy hiểm sắp bị ăn thịt tới nơi rồi.Duyệt Nhi đáng thương, hiện giờ mới nhớ đến Huyễn Oanh lưu ly trượng mà Tức Mặc Ly cho nàng, bàn tay nhỏ bé tháo cây trâm hình lão hổ nhỏ từ trên tóc xuống, nháy mắt hóa thành Huyễn Oanh lưu ly trượng còn cao hơn nàng một cái đầu, tử quang lấp lánh, điện lôi chớp lóe.

Không biết đã bao nhiêu năm rồi Thao Thiết chưa gặp được thần khí như vậy, thượng cổ thần khí và thượng cổ thần thú hiện giờ cực kỳ khó tìm, Thao Thiết đương nhiên nhận thức được lợi hại của Huyễn Oanh lưu ly trượng, lập tức quay đầu chạy trốn, mặc kệ tiểu cô nương này không lợi hại đến thế, nhưng đây là lệnh của Vu Sơn đại nhân, nó dù gì cũng sẽ không vì một tiểu cô nương mà cắt đứt đường sống của mình, đầu óc chậm chạp của Thao Thiết đưa ra một kết luận: huống hồ, tiểu cô nương này còn không đủ nhét kẽ răng.

Duyệt Nhi nghe thấy tiếng bước chân Thao Thiết ầm ầm chạy đi xa, trong lòng hết sức vui mừng, đồ Mặc Ly cho quả nhiên cực kỳ lợi hại nha, Huyễn Oanh lưu ly trượng này chẳng những trông đáng yêu, Duyệt Nhi sờ sờ thân trượng trơn láng sáng lấp lánh, quả thực, làm gậy chống cũng được lắm.

Nghĩ thế, Duyệt Nhi lập tức chống cây trượng trong tay, bày điệu bộ chống gậy đi trước.

Chòm râu trắng của Vu Sơn đang ngồi trên một ngọn núi yên tĩnh quan sát cử động của Duyệt Nhi chợt run lên, thiếu nữa thì thổ huyết.

Vu Sơn vô lực nhìn Huyễn Oanh lưu ly trượng khắc hình đầu hổ dễ thương thuần lương trên đỉnh trượng trong tay Duyệt Nhi, tôn thượng thế nhưng lại biến thượng cổ thần khí như Huyễn Oanh lưu ly trượng thành thế này...Dáng vẻ đáng yêu?!

Thượng Thần! Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã TuýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ