Chương 116: Liệu có phải không muốn gặt ta?

2K 44 5
                                    

  Một âm thanh xưa cổ dường như từ không trung phía xa truyền tới, mang theo khí tức nặng nề mà thần bí, phút chốc liền đến Minh gian u ám đáng sợ, cô hồn dã quỷ thất kinh, nơi nơi đều là tiếng quỷ thét gào.

Một tia lôi điện từ không trung bổ xuống, Sở Từ kiên định đứng đó, không chút dịch chuyển.

Sự thực là, ai nấy đều biết, nghịch thiên chỉ có thể khiến ngươi chết càng thê thảm.

Cho dù được xưng là thần của lục giới trên cao, cũng an phận không dám vượt quá nửa điểm.

Đối với những sự vật thần bí, trong tiềm thức của vạn vật đều sẽ ôm tâm tư sợ hãi mà cúng bái cùng phục tùng.

Thiên đạo chính là như vậy.

Kình lôi từng trận từng trận, đất trời dường như đều rung chuyển, mây đen nơi chân trời cuồn cuộn giữa chừng không, biểu thị cơn thịnh nộ của Thiên đạo.

Hài tử bán thần mà Hạo Thiên thần đế cùng Tiên tử nghịch thiên kết nghĩa phu thê sinh ra, trước khi phong ấn Tây Tiêu chi cảnh được giải trừ, Thiên đạo dù thế nào cũng không có biện pháp tiêu diệt. Mà nay có được cơ hội tốt như vậy, há có thể không dốc toàn lực?

Ngoại trừ như vậy, thật không biết nên thông qua hình thức nào để thể hiện rõ thiên uy cùng địa vị bất khả xâm phạm.

Sắc mặt Sở Từ trắng bệch, vóc người cao ráo dưới ánh sáng lôi điện lộ ra vài phần yếu ớt. Y vốn đã cao, mặc dù dáng người không cao như Tức Mặc Ly, nhưng vào thời khắc này, ngay tại nơi đây, một thân hồng y khiến người khác cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Duyệt Nhi căng thẳng kéo tay áo Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly ôm nàng, không mảy may né tránh.

Duyệt Nhi có hơi nghi hoặc, vì sao họ đứng gần Sở Từ như vậy, nhưng Thiên kiếp cuối cùng lại không dám động đến họ nửa phần? Nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tức Mặc Ly, nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra.

"Ầm".Lại thêm một tia sét với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được nhanh chóng bổ xuống, cơ thể Sở Từ run run, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.

Tay Tức Mặc Ly động đậy, một đạo kết giới lập tức bảo vệ ba người bên trong.

Sở Từ kinh ngạc ngẩng đầu, Tức Mặc Ly chỉ nói: "Duyệt Nhi không hi vọng ngươi chết."

Nếu là tình huống bình thường, nếu như khi nhận lãnh Thiên kiếp mà lập kết giới, Thiên kiếp sẽ càng gia tăng uy lực lên nhiều lần giáng vào sinh vật bên trong kết giới, cho đến lúc hôi phi yên diệt.

Sau khi Tức Mặc Ly vừa lập kết giới, thiên kiếp tựa như ngừng lại.

Một lúc lâu sau, khi mọi người ở đằng xa đều cho rằng sắp chấm dứt rồi thì một đạo thiên lôi so với trước đó còn uy mãnh hơn gấp nhiều lần giáng xuống, bạch quang bùng lên, khi tiếp xúc với kết giới thì hóa thành vô số, nhưng vẫn như trước chuẩn xác lao về hướng cơ thể Sở Từ đã có phần lảo đảo sắp ngã mà bổ xuống. Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi nửa phần cũng không thương tổn.

Duyệt Nhi nhìn Sở Từ tứ chi xoạc ra, nằm ngửa trên đất, lại ngẩng đầu thử nhìn bầu trời vẫn tối tăm u ám đến đáng sợ như cũ, cuối cùng nhịn không được nói: "Nó vì sao không đánh chúng ta?"

Tức Mặc Ly cũng ngẩng đầu, đôi đồng tử tựa hắc bảo thạch dưới ánh sáng của lôi điện rõ ràng càng rực rỡ vô cùng, y cúi đầu nhìn Duyệt Nhi, nói: "Không biết."

Toàn bộ Minh gian dưới uy lực cực đại hết lần này đến lần khác của Thiên kiếp rung động dữ dội, tam vương đang quan sát ở phía xa xa bên trong kết giới đã muốn giậm chân, vừa sợ vừa không biết làm sao.

Sở Từ nhìn Tức Mặc Ly, âm thanh hơi nhỏ, nhưng vẫn thập phần rõ ràng: "Đế vương châu."

Tức Mặc Ly nhíu mày, có chút kinh ngạc: "Ngươi khẳng định muốn làm vậy?"

Y trước giờ vô dục vô cầu, không hỏi việc người khác, nếu như không phải kẻ này nhiều lần cứu Duyệt Nhi, Duyệt Nhi đối với y cũng xem như lưu tâm để ý, y hiện giờ vốn sẽ chẳng ở đây, còn hỏi Sở Từ khẳng định hay không khẳng định. Y không rõ cảm tình mà Sở Từ đối với mẫu thân, rõ ràng người nữ tử đó nửa điểm cũng không biết đến sự tồn tại của Sở Từ nhưng y hiện giờ vẫn giữ dự định như thế. Tức Mặc Ly không giải thích được.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tay Tức Mặc Ly đã triệu Đế vương châu đến, đầu khẽ hướng Sở Từ gật gật, Đế vương châu liền bay về phía Sở Từ.

Sở Từ miễn cưỡng ngồi dậy, vẫn tiếp tục nhận từng đạo Thiên lôi, mặt đất sớm đã bị nứt ra thành vô số những khe nứt cực lớn, y vẫn ở bên trong kết giới, nếu không thì sớm đã không chút sức lực mà ngã xuống. Y duỗi bàn tay trắng ngần, làn môi đỏ đọng chút ý cười, nhận viên Đế vương châu đang bay tới.

Các trưởng lão Ma tộc vội vàng từ phía xa lao đến, kinh hãi nói: "Ma quân, không được!" Vừa định xông tới thì đã bị Thiên kiếp giáng xuống đến độ quay cuồng, không đến gần được nữa.

Bọn họ miễn cưỡng bò trên đất, la to: "Ma quân, không được! Đại cuộc làm trọng..."

Sở Từ liếc nhìn họ một cái, ánh mắt dập dềnh phong tình vạn chủng, cười bảo: "Đây chính là đại cuộc của ta."

Dứt lời, Đế vương châu trong tay đã chầm chậm bay đến chỗ ấn đường, Sở Từ cũng bất chấp trên người hết một đạo lại một đạo Thiên kiếp, y vốn cũng là tu vi mấy vạn năm, lại thêm thân thể bán thần, tu vi đương nhiên không thấp, giờ phút này tu vi cùng linh lực toàn thân đều bắt đầu vận khởi, Đế vương châu vốn có màu đen tuyền xưa cổ, hiện giờ xung quanh ánh sáng chói lọi, so với Mẫu đơn nhan trong tay Duyệt Nhi còn sáng hơn vài phần.

Duyệt Nhi cảm thấy sự tình không ổn, vội quay đầu hỏi Tức Mặc Ly: "Sở Từ làm gì vậy?"

Tay Tức Mặc Ly cũng xuất hiện một luồng bạch quang đem sức mạnh truyền sang: "Tập hợp hồn phách Hạo Thiên thần đế."

Duyệt Nhi có chút kinh ngạc, chỉ tiếp tục quay đầu quan sát Sở Từ.

Chẳng phải nói Hạo Thiên Thần đế ở Phục Thần tháp nhận lãnh mấy trăm năm Thiên kiếp, đã hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, sao có thể tập hợp được? Duyệt Nhi hơi nghi ngờ, có điều Đế vương châu kia dường như rất hữu dụng.

Nháy mắt đã thấy nơi ấn đường Sở Từ một tia máu mảnh bắn ra, bị Đế Vương châu hấp thụ, chớp mắt liền không thấy.

Sở Từ đứng trong lôi điện càng lộ rõ gương mặt tuyệt diễm, trên đó chậm rãi tỏa ra ý cười. Chỉ thấy xung quanh Đế vương châu bắt đầu dần dần tụ lại một vật gì đó tựa sương khói nhẹ nhàng, Duyệt Nhi nghĩ đây có lẽ là hồn phách của Hạo thiên thần đế đã bị phá hủy, nhưng mà, phải dùng máu trong đầu Sở Từ? Sở Từ vốn là nhi tử của Hạo Thiên thần đế, hơi thở và huyết dịch của phụ tử cảm ứng tương hỗ lẫn nhau, rất đỗi bình thường, có điều, đây không phải là dùng mạng của Sở Từ đổi lấy hồn phách của Hạo Thiên thần đế sao?

Một tay Tức Mặc Ly vẫn đang truyền sức mạnh qua, dần dà, một bóng trắng lờ mờ xuất hiện phía trước Đế vương châu.

Mơ hồ có thể trông thấy đây là một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, duy có đôi mắt hãy còn khép chặt, cũng không giống như Lam Cẩm có thể nói chuyện, dường như không chút ý thức, trôi nổi bồng bềnh phía trước Đế vương châu.

Gương mặt Sở Từ tràn ngập kích động, làn môi đỏ mấp máy, run rẩy nói: "Phụ thần..."

Hồn phách Hạo Thiên thần đế không một chút động tĩnh. Sở Từ thế nhưng lại cười đến rạng rỡ, đời này của y, đợi chờ đều là giây phút này, hiện giờ không cần dùng sinh mạng Duyệt Nhi, dưới sự trợ giúp của Tức Mặc Ly, hồn phách phụ thần cuối cùng đã tề tựu.

Thiên kiếp càng lúc càng dữ dội, tập hợp hồn phách đã bị hủy lại là một hành vi nghịch thiên.

Sở Từ kiên cường bảo hộ hồn phách bạch y đó, dùng toàn bộ sức mạnh trên người đưa bóng người đó ra khỏi kết giới, qua cầu Nại Hà, xa xa phía đầu cầu bên kia, chính là quán canh Mạnh Bà.

Sở Từ thở phào một hơi, tâm nguyện cả đời đạt thành, y giờ phút này cơ hồ lập tức cảm thấy đời này không còn gì luyến tiếc.

Toàn bộ Minh gian bỗng dưng bừng sáng, hiện tượng dị thường này khiến ai nấy vừa thở phào nhẹ nhõm lại sợ hãi vô cùng, sao có thể như vậy?

Giữa đất trời, một luồng ánh sáng trắng đến lóa mắt, Sở Từ ngước lên, trông thấy một luồng kình lôi giữa bầu trời xanh biếc đang phóng về phía mình.

Tức Mặc Ly vội vàng liên tục niêm phong kết giới, tiếc là vẫn không chống lại được Thiên kiếp dữ dội đó.

Nó phá tan tầng tầng kết giới, lao thẳng về phía Sở Từ.

Trong khoảnh khắc lôi quang hỏa thạch, Sở Từ thu lại tầm mắt, theo bản năng hướng về phía Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn vùi mình trong lòng Tức Mặc Ly.

Đôi mắt nàng mở to, ngập tràn kinh sợ cùng hoảng hốt, càng nhiều hơn chính là đau lòng, vẫn đang chăm chăm nhìn y không chớp.

Sở Từ một chút cũng không muốn thấy nàng lo lắng, một chút cũng không muốn nhìn nàng khóc, thế nhưng có thể trong thời khắc này, nàng sẽ vì y mà đau lòng khổ sở. Trong suốt cuộc đời sinh mệnh đằng đẵng mấy vạn năm này, lại có thể có được sự ấm áp như vậy mấy lần?

Đôi mắt Sở Từ kiên định nhìn Duyệt Nhi, trong lòng Duyệt Nhi có một dự cảm không hay, lo âu vô cùng, chỉ nhìn ánh mắt Sở Từ đứng trong lôi điện đang dõi về phía nàng, lấp lánh sáng rực, tựa như trong ánh sáng trắng, vẫn nhìn thấy rõ được y đang cười.

Mọi việc xảy ra trong khoảnh khắc, đạo Thiên lôi đó đánh xuống người Sở Từ, Sở Từ đã không thể như trước vẫn tiếp tục đứng vững.

Luồng ánh sáng chói mắt biến mất, kình lôi nơi chân trời dần dần ngừng lại, trả lại bầu không khí tĩnh lặng, Minh gian đã trở nên yên ắng như trước đây.

Thượng Thần! Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã TuýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ