Sở Từ đang ngồi trên cổ thụ, toàn thân hồng y đỏ rực phần phật trong gió, trên gương mặt tuyệt mỹ đều là biểu tình không kiên nhẫn, nhãn tình tà mị thế nhưng một mảnh thâm trầm khó hiểu.
Bên dưới, ngữ điệu đang tận tình khuyên bảo của các trưởng lão Ma tộc đã có phần hận sắt không thành thép: "Ma Quân à, tiểu cô nương đó hạ phàm trong Tây Tiêu chi cảnh rồi, Đạp Vũ Thần quân và Lạc Thủy Thần quân kia cũng hạ phàm theo, cơ hội tốt như vậy đấy? Ngài vậy mà lại chỉ ôm cơ thể nàng ta từ trong Tây Tiêu chi cảnh đi ra...Ngài đợi đã mấy vạn năm, sao vào thời khắc này lại do dự không dứt chứ?"
Sở Từ nhíu nhíu mày, cáu kỉnh nói: "Ông đây chính là không nhẫn tâm." Y tướng mạo xinh đẹp nhưng lời thốt ra thì lại có phần thô lỗ, tuy nhiên dù thế nào đi nữa cũng chẳng có ai cảm thấy khác lạ, dường như y trời sinh chính là nên nói năng như vậy, một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mỹ lệ của y.
Trưởng lão bị lời này nghẹn lại, suýt nữa thì hộc máu: "Ta biết ngài thích nàng ấy, nàng ấy cũng thật sự giúp đỡ chúng ta không ít chuyện, tính tình cũng dễ thương. Nhưng mà Ma Quân đại nhân, không phải tiểu nhân coi thường ngài, bên cạnh nàng có Lạc Thủy Thần quân, ngài cảm thấy cô nương được nam tử như Lạc Thủy Thần quân yêu chiều như vậy, tính cách nàng lại cực kỳ đơn thuần, liệu vẫn sẽ nảy sinh loại cảm tình mà ngài kỳ vọng sao?"
Ánh mắt Sở Từ trầm xuống, nhìn về nơi xa xăm nói: "Ông đây chưa từng hi vọng nàng cũng có thể giống như vậy mà yêu thích ta, ông đây thích nàng, vậy là đủ rồi."
Cổ họng Trưởng lão cũng thấy chua xót, chỉ đành bay lên trên cổ thụ, tiếp tục tận tình khuyên nhủ, dốc hết tâm huyết nói: "Ma Quân, tướng mạo ngài như vậy, năng lực ngài như vậy, phẩm tính như vậy...quá đủ để chúng nữ tử lục giới chạy theo rồi, thử tìm một người khác không được sao? Ai ya, mặc dù đích thực là một tiểu tử hổ đáng yêu như nàng ấy lục giới khó tìm, nhưng mà dù gì thì cũng có thể tìm một người không sai biệt lắm. Mà cơ hội này, ngài đợi đã mấy vạn năm rồi, bỏ lỡ có lẽ sẽ không có nữa đâu!"
Sở Từ vẫn như cũ đưa mắt nhìn về xa xăm, trên môi không biết tự khi nào đã ngậm một cọng cỏ, trên gương mặt tuyệt mỹ nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì, rất có mấy phần bừa bãi: "Tiểu Duyệt Nhi không như thế."
Trưởng lão suýt nữa thì tức đến thổ huyết, thở dài một hơi, nói: "Mẫu thân đại nhân của ngài vẫn ở phàm gian kia, hết đời này đến đời khác lẻ loi trơ trọi gánh chịu nỗi khổ luân hồi, chẳng lẽ ngài cam tâm buông bỏ tâm nguyện bản thân đã theo đuổi suốt mấy vạn năm? Năm đó phụ thần của ngài trước khi ra đi, nhất định là không ngờ có ngày hôm nay đâu. Mấy vạn năm nháy mắt đã trôi qua, ngài thế nhưng lại vì lưu luyến một tiểu cô nương mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Chúng ta biết bao nhiêu năm nay, trọng trách của ngài rất nặng nề, trải qua rất nhiều khổ cực..."
Trưởng lão khuyên được nửa chừng thì giọng nói đột nhiên dừng lại, Sở Từ thu hồi ánh mắt ngừng nơi xa xăm, theo tầm mắt của trưởng lão nhìn xuống, trông thấy Duyệt Nhi đang ngẩng đầu nhìn mình, cùng với Lạc Thủy Thần quân đang ôm Duyệt Nhi.
Trái tim của vị trưởng lão nháy mát bị dọa vỡ nát, mẹ ơi, nói xấu sau lưng người ta, kết quả là phải gặp báo ứng mà! Vừa rồi, vừa rồi y đã nói gì nhỉ? Vị trưởng lão run rẩy liếc mắt nhìn Lạc Thủy Thần quân đang lặng lẽ nhìn tiểu cô nương ấy, rất chi là không có tiền đồ mà nuốt nuốt nước miếng.
Ma Quân, nếu như hôm nay ta bị Lạc Thủy Thần quân một chiêu đánh chết, vậy thì năm nào cũng phải nhớ tới lòng trung thành của ta đó, ta đã vì cúc cung tận tụy với Ma quân ngài mà chết, đồng thời cũng phải nhớ đem mỹ tửu cất giấu nhiều năm trong cung toàn bộ đến trước mộ phần của ta đó nha.
Chút bi thương trong lòng trưởng lão nghịch chuyển thành sông, Duyệt Nhi thế nhưng cũng không thấy có biểu cảm gì khác lạ, nàng ở trong ngực Tức Mặc Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn cười đến híp lại: "Sở Từ."
Sở Từ từ trên cành cổ thụ bay xuống, tránh cho Duyệt Nhi phải vì nói chuyện với mình mà khổ sở ngửa cổ, nhanh nhẹn đứng cách đấy không xa trước mặt Duyệt Nhi, tựa vào cổ thụ, cọng cỏ ngậm trong miệng không biết đã biến đâu mất, giọng nói dịu dàng đến độ suýt chảy ra nước: "Tiểu Duyệt Nhi, sao vậy?"
Trưởng lão ở trên cây tận lực che giấu cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng nghe thấy ngữ khí ôn nhu hoàn toàn khác biệt này của Sở Từ vẫn nhịn không được mà thân người run rẩy, đây đúng là đãi ngộ khác biệt một trời một vực a, đãi ngộ khác biệt a.
Duyệt Nhi ngượng ngùng kéo kéo lỗ tai, hắc hắc cười một tiếng mới nói: "Hôm nay, dẫn một người...à, khỉ đến gặp ngươi." Thấy ánh mắt Sở Từ tràn đầy khó hiểu, lại vội vàng nói: "Một tiểu nữ hầu rất mỹ mạo." Dứt lời giống như sợ Sở Từ đổi ý, mở miệng vội vàng gọi: "Tiểu hầu."
Trong hư không liền mở ra một cái động nhỏ, Hư Linh hầu vương toàn thân lấp lóe kim quang uy vũ bước từng bước xuất hiện, vừa đưa mắt nhìn đã trông thấy Sở Từ đang dựa vào cổ thụ, nhất thời mặt còn đỏ hơn cả mông khỉ, xấu hổ đứng bên cạnh Tức Mặc Ly, vốn dĩ muốn kéo tay áo Duyệt Nhi nhưng lại phát hiện ánh mắt so với băng còn lạnh hơn của Lạc Thủy Thần quân đang lặng lẽ nhìn nó một hồi.
Hư Linh hầu vương liền vội vàng thức thời thu bàn tay khỉ về, dục vọng chiếm hữu của Lạc Thủy Thần quân này thực đáng sợ quá đi.
Duyệt Nhi cúi đầu nhìn dáng vẻ của Hư Linh hầu vương, càng cười vui vẻ nói: "Tiểu hầu, ngươi không phải muốn gặp Sở Từ sao? Hiện giờ gặp rồi, sao một câu cũng không dám nói vậy?"
Hư Linh hầu vương cúi đầu do dự một lát, sau đó bất chấp tất cả, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước một bước, cúi đầu nói: "Năm đó ở trong Thủy Nguyên Cốc, ta ...Ta bị mỹ mạo cùng phong thái của nàng thu phục, bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn không có bất kỳ tâm tư gì với những hầu tử khác, nàng...nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Gương mặt Sở Từ đã có chút co rúm.
Hư Linh hầu vương thấy không được hồi đáp, trong lòng vô cùng chua xót, vội nói: "Ta biết ta là hầu tử, nhưng phàm gian có mây, giống loài khác biệt không phải là cách biệt. Nàng nhìn Duyệt Nhi cô nương và Lạc Thủy Thần quân xem, cũng là một hổ một thần, vì vậy ta cảm thấy tình yêu chân thật mà ta đối với nàng có thể vượt qua cách biệt này. Sở Từ cô nương...Ta cam đoan sẽ mang đến những tháng ngày hạnh phúc cho nàng..."
Nói đến khúc cuối, đầu của Hư Linh hầu vương đã hạ xuống thấp, bất an mà bộc bạch trái tim với mối tình đầu của nó, hoàn toàn không nhìn thấy khóe miệng co giật cùng với ánh mắt phẫn nộ suýt nữa thì phun ra lửa của Sở Từ.
Duyệt Nhi sững người trong chốc lát, kế đó liền phì một tiếng cười phá lên, lộ ra cặp răng hổ đáng yêu: "Tiểu hầu, có phải ngươi hiểu lầm rồi không?"
Hư Linh hầu vương không dám nhìn Sở Từ, chỉ đành quay đầu về phía Duyệt Nhi, nhìn Duyệt Nhi cười đến là khoái chí, nhất thời có cảm giác đại sự không ổn, nó run rẩy quay đầu, lấy hết dũng khí nhìn "Sở Từ cô nương" mà bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thượng Thần! Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã Tuý
RomanceÀ, trên đường Lạc Thủy thượng thần tình cờ nhặt một con hổ màu tím to bằng bàn tay, ngay cả hình người cũng chưa tu luyện thành. Thôi, nếu nàng bị các vị tiên khác bài xích như vậy thì mình đành tạm nuôi trước. Ba trăm năm sau, Lạc Thủy thượng...