Chương 79: Lục Bằng Hứa đuổi tới

2.1K 48 0
                                    

  Linh thức của Tô Hà đang đằng vân hộ trận giữa không trung cảm giác được Ninh Tê và Duyệt Nhi đang bước ra ngoài, mở mắt nhìn theo rồi lại tiếp tục nhắm mắt hộ trận.

Theo như bọn họ thấy, Sở Từ Ma quân đã rơi vào lưới tình, thế gian không một thiếu nữ nào có thể cự tuyệt, cũng sẽ không rời đi a, càng huống chi tiểu cô nương Duyệt Nhi trông có vẻ là một người cần phải có sự che chở. Thấy Ninh Tê bước theo, cho rằng chỉ tản bộ xung quanh, cũng không phải việc phiền phức gì.

Tô Hà đáng thương, chỉ biết Ma quân nhà mình ba lần bốn lượt ra khỏi Ma giới đều là vì tiểu cô nương này mà không hề biết mạng của tiểu cô nương ấy có không ít người muốn, rất chi là có giá trị.

Thất Mệnh mấy ngày nay trong lòng đã lo lắng đến muốn nứt toác ra. Nghe một gã khất cái say xỉn ở Ô Điệp Châu nói Duyệt Nhi và Sở Từ Ma quân "bỏ trốn" đến Ma vực rồi, y cùng Kha Mộ Thanh Khổng Tước vội vàng đi đến Ma giới, đối với Ma giới y khá quen thuộc, Khổng Tước cũng chưa từng dẫn Duyệt Nhi quay về kể từ sau khi bị thương nặng bởi lần chịu Thần kiếp mấy trăm năm trước, y từ khi đọa ma thì đều sống ở Ma giới, bọn họ một đường vừa hướng về phía dãy núi Sơ Loan mà đi,vừa âm thầm nghe ngóng tin tức nhưng cũng không phát hiện ra tông tích của Duyệt Nhi, chỉ nghe được một tin đồn đang loan truyền rộng rãi suốt hai ngày nay, chính là Tô Hà tên lãng tử lạt thủ tồi hoa mấy ngày trước gặp được một tiểu cô nương, sau đó lại đưa về trong phủ rồi.

Trong lòng ai nấy đều có chút dự cảm không lành, sao cứ có cảm giác tiểu cô nương ấy nghe ra rất giống Duyệt Nhi. Đã một tháng rồi, Duyệt Nhi rời nhà đi cũng không để lại cho họ bất kỳ tin tức nào,khí tức trên người cũng không tìm thấy, đôi mắt nàng lại không thấy gì, trước giờ đều nằm vùi trong ngực Lạc Thủy thượng thần, lần này cứ thế đơn độc ra ngoài một mình, cũng không biết liệu có phải là bị kẻ xấu dụ đi hay không nữa.

Mấy ngày trước Kha Mộ Thanh nảy ra một chủ ý hay, chính là ở những thành trì lớn sầm uất nhất của Ma vực mở một gian Tô Nhục Nhục tửu lâu. Đề nghị vừa được đưa ra, Thất Mệnh Khổng Tước lập tức trở nên bận rộn, Thất Mệnh triệu tập bạch hổ tộc đang phân tán ở Ma vực tìm người, chỉ trong vỏn vẹn mấy ngày đã mở mười mấy gian Tô Nhục Nhục tửu lâu, một lòng đợi Duyệt Nhi ngửi thấy mùi thơm mà tới. Đáng tiếc là, đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Cô hổ nhỏ ham ăn như Duyệt Nhi, một ngày không được ăn thịt thì cảm giác toàn thân không thoải mái, hiện giờ xem ra ngay cả Tô Nhục Nhục tửu lâu cũng không hấp dẫn được nàng sao? Thất Mệnh lo lắng đến độ tóc cũng bạc luôn, tiểu công chúa của y ơi, nhanh về đi cho.

Khổng Tước ngồi trên tầng cao nhất của Tô Nhục Nhục tửu lâu, quan sát những người đang ngự trên pháp bảo tới tới lui lui, cơ hồ trông mòn con mắt. Duyệt Nhi cô nương cũng thật không hiểu chuyện rồi, rời nhà đi cũng không thèm nói với những người thân cận như họ đây, đây không phải là muốn dằn vặt bọn họ sao?

Mà tại nơi phía bắc lạnh lẽo nhất của Ma vực.

Trong một thành trì nhỏ.

Tại một trà lâu.

Bích Ảnh ngồi ở chiếc bàn chính giữa, hết sức nho nhã uống trà, Điềm Thủy ngồi bên cạnh cũng có cảm giác thập phần thanh nhã. Sau lưng họ là một hàng Ma sứ đứng ngay ngắn, biểu tình kính cẩn mà nghiêm túc, ngay cả lông mi cũng không dám chớp loạn một cái, có thể thấy chủ nhân quản giáo rất nghiêm. Người có chút kiến thức đều biết hai vị này chính là nhị vị tiểu thư thuộc hai gia tộc lớn có thế lực của Ma giới.

Rõ ràng là Ma, nhưng lại bày ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiến của Tiên nữ, quả thật khiến người ta có chút khó lòng tưởng tượng.

Lúc này Bích Ảnh tao nhã đặt chén trà xuống, cười nói: "Điềm Thủy tỷ tỷ, qua vài ngày nữa ta ước chừng sẽ gặp được Sở Từ Ma quân rồi." Mặc dù ra vẻ ưu nhã, nhưng trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ si mê khó mà giấu được.

Điềm Thủy bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Bích Ảnh muội muội đừng tơ tưởng đến vị Sở Từ Ma quân đó, dù nói là mỹ nam tử đỉnh đỉnh đại danh của Ngũ giới, thủ đoạn tu vi phẩm tính cũng thuộc dạng thượng thừa, có điều đấy không phải là những người mà chúng ta có thể mơ tới, muốn gặp y, nói dễ hơn làm."

Bích Ảnh có chút không phục: "Nam tử cực phẩm như Sở Từ Ma quân, ta mơ tưởng chàng cũng không được sao? Đừng nói với ta tỷ không hề ái mộ chàng."

Lắc lắc đầu, trong đầu Điềm Thủy dần hiện lên hình ảnh nam tử khi ấy đạp không bước đến Ô Điệp Nhai, thẫn thờ một lúc mới nói: "Nam tử ta tưởng nhớ là Lạc Thủy thượng thần từng ở trên Cửu Trùng Thiên kia. Hôm ấy ta cũng đang ở Ô Điệp Nhai đợi tiểu cô nương mà người ta ra giá dùng Nghịch Viêm để mua mạng, trông thấy chàng từ phía trên Ô Điệp Nhai chậm rãi đạp không bước xuống, phong thái cùng dung mạo tao nhã như thế, tuyệt thế vô song. Hiện giờ ta hình dung không được, chẳng qua chỉ một câu, "nhất kiến ngộ chung sinh"1

1: gặp một lần nhớ cả đời, đại khái miêu tả việc đã yêu một người thì sẽ khó mà yêu người khác nữa.

Bích Ảnh khinh thường chép chép miệng: "Nói ta không biết tự lượng sức, sợ rằng tỷ còn không biết tự lượng sức mình hơn ta. Ta đã truyền tin tức phía này cho phụ thân rồi, không tới vài ngày nữa Sở Từ Ma quân sẽ đến đây, khi ấy đôi bên gặp mặt nhau, sau đó diễn ra một đoạn tình duyên cũng không hẳn là không thể. Mà vị Lạc Thủy thượng thần trong lòng tỷ kia, sợ rằng cả đời này của tỷ sẽ chẳng thể nào gặp lại nữa. Tỷ còn tơ tưởng gì chứ?"

Điềm Thủy lắc lắc đầu, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, Lạc Thủy thượng thần trong lòng nàng đã ở một vị trí linh thiêng không thể nào xâm phạm, đặt ở đáy lòng còn cảm thấy có chút hoảng sợ, huống chi là đem ra bàn tán, đành đổi chủ đề: "Chúng ta cũng chỉ có được chút tin tức mà thôi, Sở Từ Ma quân cũng không hẳn sẽ thật sự để tâm đến Thủy Nguyên Cốc này..."

Thượng Thần! Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã TuýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ