Chương 157: Bệnh độc

10 0 0
                                    

  Duy Nhược Hề xử lý xong mọi chuyện thì trực tiếp trở về nhà, lúc này đang đúng giữa trưa, hiện tại chắc Tiểu Hạo cũng sắp trở về. Cô cũng không có ý định nói lời gì với Tiểu Tam, về sau thế nào có lẽ đều nhờ vào bản thân bọn họ.

Về đến nhà thì ba mẹ cô đang nấu ăn còn Tiểu Hạo vẫn chưa về đến, biết Tiểu Hạo vẫn chưa về nên cô đành phải xuống bếp phụ mẹ.

Cho đến khi cơm canh được nấu xong thì Duy Nhược Hề nghe được tiếng đập cửa. Cô nhanh chanh chạy đến mở cửa ra, quả nhiên bên ngoài chính là Duy Hạo.

Duy Hạo hiện tại nhìn qua rất thành thục, đầu đinh gọn gang, một thân quân trang sạch sẽ. Vẻ mặt cậu sáng lạn nhìn chị cậu rồi cười vui vẻ.

"Tỷ, em đã trở lại!" Duy Hạo nói xong lại lao đến ôm lấy Duy Nhược Hề, "Tỷ, em nhớ tỷ muốn chết!"

"Chị cũng nhớ em, Tiểu Hạo." Đôi mắt của Duy Nhược Hề có chút hồng hồng. Cô vốn là một cô nhi mà hiện tại lại có thể có được người nhà như thế thì đây chính là mơ ước lớn nhất của cô. Là niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô.

"Thôi vào nhà đi! Ba mẹ chuẩn bị thiệt nhiều đồ ăn cho em kìa!" Duy Nhược Hề cười rồi hỗ trợ Duy Hạo đem hành lý vào nhà.

Duy ba và Duy mẹ thấy Tiểu Hạo về thì kích động không thôi.

Đồ ăn cho bữa vô cùng phong phú, Duy ba cùng Duy mẹ hầu như đem hết các loại thức ăn trong không gian ra làm. Mọi người vui vẻ vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

"Tiểu Hạo, cả nhà mình đã dọn đến khu Hào gia viên 1 rồi đó." Duy Nhược Hề vừa uống canh vừa kể cho Duy Hạo nghe chuyện lúc cậu vắng mặt.

"Dọn qua bên đó ở cũng tốt, vậy ngày mai mọi người dẫn con qua bên kia xem thử thế nào đi!" Duy Hạo rất đồng ý cả nhà ở khu bên kia. Dù sao nơi đó thủ vệ thâm nghiêm, nếu ai đó không có chứng minh thân phận thì không thể bước vào. Như thế thì người nhà của cậu sẽ an toàn rất nhiều.

"Tiểu Hạo, con ở bộ đội thế nào? Có quen không?" Duy mẹ lo lắng nhìn con trai yêu quý của bà nhịn không được lại gắp tiếp thức ăn cho cậu.

"Mẹ, con ở trong quân đội rất tốt. Ở trong đó con lập được vài lần chiến công, hiện tại đã là thiếu úy." Thiếu úy chính là quân hàm chỉ huy thấp nhất nhưng mà tính ra Duy Hạo vừa mới gia nhập quân đội có mấy tháng đã được lên thiếu úy thì vô cùng giỏi rồi.

"Tốt, tốt Tiểu Hạo nhà chúng ta là giỏi nhất!" Duy mẹ cười không khép miệng.

Duy Nhược Hề cũng vì em trai mà cảm thấy cao hứng. Xem ra hiện tại tiểu Hạo không còn một chút trẻ con nào mà hoàn toàn biến thành một người quân nhân chân chính.

Ăn cơm xong thì Duy ba cùng Duy mẹ giành phần dọn dẹp nên hai chị em Duy Nhược Hề đành ra sô pha bắt đầu xem TV và nói chuyện.

"Tỷ, Cẩn Du có tìm đến tỷ hay không?" Duy Hạo còn nhớ rõ bạn thân của cậu nói là muốn đến xem tỷ tỷ của cậu a.

Duy Nhược Hề cười cười, "Đương nhiên là có, chị còn cùng cậu ta làm chung một nhiệm vụ. Hiện tại cậu ấy cũng là một thành viên của dị tổ. Mấy tháng trước chị nhận được nhiệm vụ từ dị tổ thật không ngờ người hợp tác với chị lại là cậu ấy."

Mặc TrạcWhere stories live. Discover now