Đêm phố biển...
Tiến dụng đánh rơi chính mình giữa cái đám cào cào đang cố chen chúc nhau vào cái trung tâm náo nhiệt kia...
Quẩn đi một lúc chính hắn thật sự bị lạc nghểnh cái mặt lên... thật sự không phải là tụi bay bỏ quên tao góc này rồi đấy chứ...
Dù gì cũng không lạc được, tiến dụng đi ngược đường tìm về cái khách sạn hắn đang ở... lại đẩy đưa thế nào hắn lại đứng trước phòng trà với ánh đèn hiu quạnh...
Ngu đi lạc đến chỗ nào rồi...
Dụng nhìn đồng hồ còn khá sớm để về lại đội tập trung, uống lấy một ly cà phê nóng chắc cũng không mất thời gian...
Nghĩ thế nên dụng đẩy cửa phòng trà vào...
Bên trong một giọng huế đến trong trẻo âm vang kèm theo tiếng của đàn ukulele kia...
Bất giác mê hương, dụng ngồi vào lấy một chiếc bàn trống gọi lấy một món đồ uống hợp vị..
Lại như chất xúc tác, trung chuyển sang một bản nhạc tình tiết nhanh thêm phần...
Không tệ... chiếc điện thoại của dụng như thanh âm phá bĩnh lúc làm trung đưa mắt nhìn về hắn, hắn vội vã tắt âm đi bước ra bên ngoài...
Danh trung vui vẻ kết thúc luôn bản nhạc cuối đầu chào những người đã bỏ chút công nghe bản nhạc của nó, có vài tiếng tiếc nuối muốn nó chơi lấy thêm một bài nữa nhưng tầm này đã sắp là giờ giới nghiêm...
Dụng tắt điện thoại bước lại vào bên trong ánh đèn mờ ảo cánh cửa xoay mở vội chiếc áo của dụng bị kéo giật mạnh...
- người anh em... có thấy thằng nhỏ nào mới chạy ra đây không...
- đi thẳng quẹo trái...
- cám ơn nhé...
Chả biết cái mô tê gì dụng đợi chúng đi khỏi mới nhìn trung lấp ló sau góc chân cầu thang châm biếm cái lũ ngu đó mà bước ra..
- em cám ơn anh nhé...
- đang đàn sao lại bị đuổi rồi...
- chúng muốn em lại đàn tiếp khách... em có phải là trai bao đâu cơ chứ... em còn phải...
Nó khẽ nhăn mặt chạy trốn vội vấp bậc cản làm chân nó bị sái rồi... dụng nhìn nó có vẻ đau đưa tay đỡ...
Tay con trai mà lại mềm như này á... trung bẽn lẽn muốn rút tay mình lại...
- anh đưa em ra ngoài bắt xe nhé...
- thôi ạ... chỗ em ở cũng gần đây... em chào anh nhé...
Nó nhấc lấy một chân nhắc đi khỏi quán... làm gì có tiền trong túi mà đi taxi chứ còn phải đeo cây đàn nhỏ này nữa...
Tiến dụng nghĩ sao đó cũng không đúng... cổ chân đó bị sái nếu đi nhiều sẽ nặng mà bó bột nằm không vài tháng...
Không nghĩ nhiều hắn lại vội trả tiền rồi chạy ra ngoài... định bóng trung mà đến...
- ơ...
- anh đưa em về... nói nhà chỗ nào...
Trung bất ngờ bị nhấc hẳn lên lưng dụng, còn chưa biết nói thế nào hai má đã ửng hồng...
BẠN ĐANG ĐỌC
Bè Chuối U23
Фэнтези° tào lao bí đao về u23 ° không hợp hơi đừng đọc ° đọc đừng nói lời cay đắng, méo nghe
