Sānshísì

1.1K 63 9
                                        

Văn lâm đung đưa theo bản ballad nga quen thuộc xoay ly rượu màu tím nho mặc kệ cái gã to đầu mà còn trẻ trâu cứ háo hức rủ lũ nhỏ mở xới kia... cái tay quen thuộc đến điệu nghệ phát cho mỗi đứa hai lá bài rồi hí hửng cong vểnh mắt lên cười như chọn được con bài đẹp...

Đã chơi ngu mà cứ ra vẻ... quế đặt lá bài xuống tưởng hốt trọn thì đức huy gian manh cầm tay lại...

- quế cứ từ từ, làm gì mà vội vàng thế... cuộc vui còn chưa kết thúc mà...

- ....

Đấy, thấy ngu chưa... tưởng đâu thông minh lắm... quế lần này mặt méo thấy rõ tìm đường cầu cứu nhưng lần này chính văn lâm cũng lơ hẳn... cứu cánh một lần thôi chứ lần sau ngu thì chịu đi...

Ăn được một vố lớn, đức huy không chơi nữa mà ôm tiền về phòng, cả đám nhóc nhoi ấy cũng tản ra làm quế ôm cục tức leo lên giường ngủ tiện chân đá lâm lấy một phát... ơ, bị thua nên nổi quạu à...

.

Những ngày hôm sau đó là cả một bầu trời u ám đến khó thở của lâm, không có tiền quế chỉ có thể nhìn đám oắt con kia đi ăn, đi mua sắm, đi làm đẹp, đi hẹn hò... bỏ mịa đi, người đáng thương như nó có ai thèm quan tâm chứ...

Càng nghĩ càng đói, quế đưa mũi hếch lên hít lấy hít để mùi thơm của phở liếc ngang qua nhìn minh vương...

- thằng vương...

- ơ, dạ anh gọi gì em...

- phở đâu ngon thế cho anh ké miếng...

- không được mà... em mua về em với lợi ăn, anh thích thì tự ra đầu ngõ í mà mua... lớn rồi đừng có giành ăn với anh em...

- ....

Minh vương cầm tô phở chạy thẳng như trốn ông ba bị... Ơ đệch... anh xin mày có một miếng thôi mà mày làm gì căng, cái đồ keo kiệt... Quế lại nhìn hai kẻ khác đang lọt tầm ngắm khi dúi nhau những quả ổi quê... được nhé, tụi mày hú hí ăn với nhau đi không chia cho anh em à...

- anh quế, không mà, ổi này chỉ có hai trái thôi, anh ăn thì tụi em lấy gì ăn... để hôm khác em bảo mẹ gửi lên tạ anh được không...

- tụi mày làm căng... có miếng ổi mà đợi mẹ mày tao chắc chết đói...

- anh quế kỳ, đói thì bảo người yêu anh mua cho ý... đây là quà của mẹ chồng em, anh thử ăn miếng xem nào...

- ....

Dẹp mẹ đi, có miếng ổi mà làm như vàng cáu đến mức căng thẳng như thế... hắn chạ thèm chấp... quế lại tha tha thẩn thẩn hết bức hoa bẻ nhụy lại rảnh rỗi cột mấy cái tua rua vào nhau... người yêu, không người yêu cũng có chết ai... xía...

Ấy là nói thế nhưng mà nhìn cái bọn có bồ nghĩ cảnh mình tủi thân đi về phòng ngủ đợi giờ cơm đi, thế mà chẳng hiểu sao cái mùi gà rán bay nồng vô mũi hắn đánh mắt nhìn vào cái phòng sinh hoạt chung...

Quế đẩy mắt nhìn quanh không có lấy bóng người nhưng đồ ăn thì không phải là do nó tưởng tượng, phải nói là buồn ngủ gặp chiếu manh, để coi của cặp nào nữa đây... kệ mẹ đi, quế liếc ngang liếc dọc đánh tiếng, không có ai thì nó xin nhé...

Bè Chuối U23Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ