Èrshí'èr - 2

1.1K 67 1
                                        

Hôm nay nhà đức huy lại có thêm người đến xin việc, rõ đang nạn đói như này có được công ăn việc làm là may mắn lắm nên cái nhà buôn của huy đến hơn mười lượt, lại có thể hạ giá nhân công xuống một nửa, thuận lợi biết bao...

Đức huy bị mẹ ra gọi coi sổ sách cho quen dần, hắn ngáp ngủ vẫn đem theo con bồ câu bé nhỏ nhìn mẹ hắn tuyển người... dăm ba cái thằng gầy tong teo khiên chả nỗi nửa cân gạo, bị bà đuổi thẳng...

Đến người thứ bảy, đức mỏi mệt mà ngồi hẳn trong lòng dựa đầu vào vai đức huy nhìn bộ dáng dâu mới đang bị hành sau nhà kia che miệng cười khúc khích...

- cậu có thể làm gì...

- tôi chỉ cần ăn no, không cần tiền công, lúc đó mấy người muốn tôi khiên hết số gạo trong kho tôi làm cũng được...

Điêu, văn đức nghe đến đây quay mặt lại nhìn bóng dáng lực lưỡng đầy thịt kia, có cả cơ bắp luôn này, còn...chả bù cho đức huy dư mỡ một bụng...

- cậu tên gì...

- thanh, vũ văn thanh...

Để chứng minh, thanh nhấc một bao gạo mà bình thường mất hai người mới rinh nổi lên vai chuyển bên đông sang bên tây, đức huy mới gật gù...

- được, chúng tôi nhận cậu, nhưng mà cậu phải ký vào văn bản cho tôi...

Lúc này, phượng bước lên nhà trên nhìn văn thanh, một phút sững bị văn đức tinh ý để ý, phượng cầm tạp dề nho nhã...

- con mời mẹ và anh xuống ăn cơm...

- ừm... đợi chút...

Văn thanh nhìn công phượng đứng một bên thân ảnh đã khác xa khi ở nhà, đến một cọng rau cũng không biết lặt... giờ gả vào nhà người ta dáng quyền quý mất đi vơi nửa...

Người quản gia viết hí hoáy một hồi đưa thanh điểm chỉ, nó liếc qua lắc đầu...

- chú ơi, chú viết sai rồi, con làm công hai năm chứ đâu phải mượn tiền chủ hai mươi lượng trừ công đâu...

- bố mày biết chữ á...

Đức huy cầm hai tay đức nghịch phá đặt xuống, hắn gật đầu, trước đây có người dạy một chút...

Biết chữ đáng ra huy không nhận, nhưng nhân công rẻ có sức này kiếm rất khó nên hắn tặc lưỡi, cứ nhận đã không cho làm công việc sổ sách là được...

Thế là văn thanh hiển nhiên được nhận, nhưng nó không được theo chủ vào gian ăn mà chỉ có thể nhìn bóng lưng phượng, vị cô gia kia chắc là có tiểu tam bên cạnh rồi làm khổ cậu phải không...

Thanh và đức vô tình chạm vào mắt nhau, nó vẫn bám trên lưng huy nháy mắt với thanh, hắn chỉ hừ rồi quay mặt sang chỗ khác... loài tiểu tam đáng bẩn...

.

Phượng không được ngồi cùng mâm với huy và mẹ, cơ mà tiểu đức vẫn được, nếu không được huy bón cho thì cả ngày đó nó sẽ giận mà không ăn nên là đức huy phải đích thân lo sốt vó chăm đức...

- thiếu phu nhân, người ăn đi ạ...

Đầu bếp đem một dĩa rau luộc đặt trước mặt, nếu mà thêm tí chanh... mà thôi, mình sống gia tộc mình mới sống, đành chịu khó vậy, chỉ là tên chó đốm đó tại sao lại ngu ngốc theo cậu đến tận đây chứ, nếu nhà này biết, có đánh chết nó không...

Bè Chuối U23Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ